
ng thể về Phong gia, dì có thể ở với con, được không?”
” Dì muốn sao? Nếu như ở với tôi, chính là chống đối Phong Gia Vinh.” Anh lạnh lùng hỏi, nhưng cũng đã ngầm cho phép.
“Dì đã sống hơn nửa đời người, không có cảm giác gì là sống cả, quãng thời gian còn lại dì không muốn lãng phí nữa, thay vì ở bên Phong Gia Vinh thì thôi cứ sống cho đáng. Mặc dù dì không sinh em bé, nhưng dì nhất định sẽ cố gắng chăm sóc Thiên Ngưng.”
“Lên xe đi.” Phong Khải Trạch nhẹ nhàng buông Tạ Thiên Ngưng ra, nhường chổ trống.
“Cám ơn.” Đới Phương Dung cười vui vẻ, lập tức lên xe, đỡ Tạ Thiên Ngưng ngồi.
Bà cuối cùng cũng có gia đình, đây là suy nghĩ suốt mấy chục năm của bà, hiện tại cuối cùng đã như nguyện.
Phong Khải Trạch đứng ở bên ngoài xe, nhìn phía sau xe một lát, cảm thấy ổn định, lúc này mới lên ghế lái, an tâm lái xe quay về, vừa lái xe vừa gọi điện thoại, mời bác sĩ về nhà.
Anh không tin Phong Gia Vinh có thể khống chế tất cả bệnh viện.
Chương 246: Cần phải làm
Bác sĩ đến nhà để kiểm tra cho Tạ Thiên Ngưng liền nhận được tin nhắn, xem tin nhắn xong, gương mặt ôn hòa hiện lên vẻ khó xử.
Phong Khải Trạch vẫn ngồi bên giường nhìn, đốt nhiên cảm thấy bác sĩ có chút khác lạ, vì vậy trực tiếp hỏi: “Bác sĩ, có chuyện gì sao?”
Nếu như anh không đoán sai, thì chắc chắc có liên quan đến Phong Gia Vinh.
“Phong thiếu gia, rất xin lỗi, chắc sau này tôi không thể đến khám cho thiếu phu nhân nữa, thành thật xin lỗi. Dù sao thì tính hình của cô ấy khá là ổn định, chỉ cần chú ý đến dinh dưỡng và nghỉ ngơi, giữ tinh thần được ổn địng là được, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đứa bé sẽ phát triển bình thường.” Bác sĩ nặng nề nói, sau đó thu dọn đồ đạc, hơi hốt hoảng bỏ đi.
Phong Khải Trạch không để ý tới ông ta, đắp chăn cho người đang nằm trên giường, lẳng lặng canh chừng cô, đợi cô tỉnh lại.
Đới Phương Dung thì không như vậy, ngăn bác sĩ lại, nghiêm nghị chất vấn: “Bác sĩ, tại sao ông lại nói như vậy, nói không làm liền không làm, vì sao.”
“Phong phu nhân, tôi thật sự không có cách nào khác, tôi vừa nhận được tin nhắn của Đường tiên sinh thủ hạ đắc lực của Phong tiên sinh, ông ấy bảo –” bác sĩ khó mở miệng, căn bản là không biết phải làm sao, dù sao hai bên đều không nên đắc tội, nhưng nghĩ lại thì, vẫn không nên chọc Phong Gia Vinh thỉ hơn.
“Cái tên Phong Gia Vinh chết tiệt kia, ông ta muốn dồn chúng ta vào đường cùng mà, đáng ghét.”
“Phong phu nhân, thật xin lỗi, tôi phải đi rồi, thật xin lỗi.” Bác sĩ không ngừng xin lỗi, sau đó đi về.
“Bác sĩ, bác sĩ, ông đừng đi mà, bác sĩ –” Đới Phương Dung muốn chạy theo mời bác sĩ trở về, chưa ra khỏi cửa liền bị Phong Khải Trạch kêu lại: “Không cần đuổi theo.”
“Khải Trạch, Phong Gia Vinh đã đã hạ lệnh, bây giờ không có bệnh viện nào giúp chúng ta hết, nếu như bác sĩ tư đi rồi, Thiên Ngưng sẽ rất nguy hiểm. Không được, chúng ta nhất định phải tìm cách giải quyết, không thể để cho ông ta toại nguyện được.”
“Mới vừa rồi bác sĩ đã nói, Thiên Ngưng bây giờ rất ổn định, chỉ cần chú ý nhiều một chút là được rồi, không có vấn đề gì lớn đâu, chuyện này không cần gấp, tôi sẽ tìm cách giải quyết. Dì nghỉ ngơi chút đi, thích phòng nào thì lấy phòng đó, bây giờ để Thiên Ngưng nghỉ ngơi cái đã, cần gì thì dì cứ gọi thím Chu.”
“Khải Trạch, thật sự con có cách giải quyết à.”
“Yên tâm, tôi có cách, không cần gấp, từ từ đi, không bao lâu, nhất định sẽ có bệnh viện khám thai cho Thiên Ngưng.”
“Vậy thì tốt rồi, về với Thiên Ngưng đi, dì về Phong gia một chuyến, dọn dẹp đồ đạc, chuyển qua ở với các con, từ từ sẽ quen.” Đới Phương Dung không nói nhiều, nhìn Tạ Thiên Ngưng đang nằm trên giường một cái, sau đó đi ra ngoài.
Mặc dù bà không biết tại sao Phong Khải Trạch lại tự tin như vậy, nhưng bà thấy anh có thể làm được.
Cũng được, chuyện gì đến sẽ đến, luôn tin rằng sẽ có cách giải quyết vấn đề, nên bây giờ bà phải nhanh dọn dẹp đồ đạc mới được.
Sau khi Đới Phương Dung đi, Phong Khải Trạch liền đem tầm mắt để trên giường, ánh mắt trên mặt của cô từ từ chuyển xuống bụng cô, cười hạnh phúc, vươn tay, đặt trên bụng còn chưa nhô ra của cô, cảm nhận sự phát triển của sinh mệnh nhỏ bé.
Rất nhanh anh đã làm ba rồi, anh sắp có một gia đình hoàn hảo rồi, cảm giác có người thân, thật là tốt.
Để cho gia đình nhỏ của anh có những ngày tháng an bình hạnh phúc, anh cần làm một số việc, bằng không những người khác tưởng rằng anh dễ bị bắt nạt, anh không cho phép ai có thể tổn hại đến gia đình của anh.
Phong Gia Vinh, ông không muốn có một cuộc sống yên ả, vậy tôi sẽ đáp ứng ông, cho ông bị người ta dạp lên đầu, để cho ông cảm thấy một chút đau khổ.
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng tỉnh lại, từ từ mở mắt, thấy có người ngồi ở bên cạnh, trong lòng ngập tràn ấm áp, bất tri bất giác cười, khi cảm thấy tay của anh đặt trên bụng của cô, cảm giác có chút kỳ quái, nhẹ giọng mà hỏi: “Con khỉ nhỏ, anh làm gì mà sờ bụng người ta thế.”
Phong Khải Trạch thấy người trên giường tỉnh, cũng không lấy tay ra, chân thành sờ bụng cô, nghiêng người, kề sát mặt cô, cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Bởi trong em có một mó