
Trong lúc đầu óc tôi vẫn còn chưa kịp trấn tĩnh, lưỡi của anh đãnhanh chóng cạy mở răng tôi, nhanh chóng tiến vào. Toàn bộ lý trí củatôi gần như bị đánh sập. Đây là lần đâu tiên anh hôn tôi, bàn tay cũngkhông tự chủ được đã đặt lên nơi mềm mại của tôi.
– Đừng – Tôi đẩy anh ra, hơi thở dồn dập, cố gắng hít lấy một chút không khí
Thanh Phong hụt hẫng nhìn tôi, nhưng ngay lập tức đã chồm lấy tiếp tụchôn tôi. Dùng hai tay rắn chắc bế bổng tôi lên, nhanh chóng bước vàotrong. Từ đầu đến cuối, anh vẫn không ngừng hôn tôi. Tôi có cảm giáctoàn bộ không khí đều bị anh hút sạch, đầu óc càng lúc càng mụ mị. Anhđặt tôi xuống giường, bàn tay nhanh nhẹn lần mở từng cúc áo của tôi. Nụ hôn được chuyển từ môi tôi xuống dần tới cổ tôi. Những điểm anh chạmvào đều trở nên nóng rực. Ngay lúc đó, não tôi bắt đầu phát ra hàngloạt tính hiệu cảnh báo. Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác mãnh liệt đangtrào dâng trong người, nặng nhọc thốt lên:
– Không đúng, dừng lại đi!
– Anh muốn em! – Giọng nói của anh lúc này đã khàn đặc, ánh nhìn cũng trở nên đầy dục vọng
– Thanh Phong, em không phải Lan Linh!
Câu nói đó của tôi quả nhiên có sức ảnh hưởng. Anh đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi. Anh đúng là đã xem tôi là Lan Linh. Anh sayrồi, chỉ có khi say anh mới nhầm lẫn như vậy. Tôi mới có một chút cơhội nhận được sự dịu dành của anh. Tôi nắm chặt ga giường, cố gắng cắnchặt môi, ngăn tiếng nấc chuẩn bị bật ra. Tôi nhắm mắt lại, nói khẽ:“Anh về đi!”.
Tôi cảm nhận được nụ hôn của anh đặt trên mi mắt tôi, anh nhẹ nhàng vòngtay ôm lấy tôi. Hơi nóng trên người anh dù cách một lớp quần áo vẫnchuyền sang cho tôi, nhưng lại khiến toàn thân tôi run rẩy.
– Xin lỗi!
Dù tôi không hề mở mắt nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy vòng tay ôm mình lơi đi. Anh ngồi dậy, bước xuống giường
“Cạch”
Tiếng cửa mở làm trái tim tôi rớt vào hầm băng lạnh giá. Tôi mở mắt,nhìn qua chỗ trống bên cạnh. Tôi thật sự mệt mỏi với trò cút bắt tìnhyêu của anh ta rồi. Tôi co người lại, chờ đợi nỗi đau đớn từ từ kéotới. Tôi cho phép bản thân khóc một trận quên trời quên đất. Nước mắtcủa tôi sẽ vì anh rơi một lần cuối cùng, sau đêm nay tôi sẽ không rơilệ vì ai nữa. Tôi cứ khóc đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Mưa bên ngoài vẫn còn nặng hạt, từng đợt từng đợt trút xuống. Gió vẫngào rú, bi thương, thống khổ. Tiếng sấm đánh oành một cái làm tôi giậtmình thức dậy.
Tôi ngồi dậy, cảm thấy không khí xung quanh thật khó thở. Chính vì thế trong đêm khuya đó, tôi đã làm một việc hết sức khôi hài là thay toànbộ ga giường và áo gối. Sau đó tắm rửa thật sạch sẽ. Tôi không muốn mùi của anh ta còn vương vấn xung quanh mình. Bây giờ không phải là tôikhông thể yêu mà chính là không muốn yêu nữa.
——————————————
Sáng sớm, tôi xuất hiện ở công ty với cặp mắt sưng húp và quầng thâmdưới mắt. Đúng giờ, con người đầy nguyên tắc đã có mặt. Tôi ngồi ngayngắn trên bàn, chờ chỉ thị của sếp. Ngoan ngoãn đến đáng thương!
– Một tách cafe nóng! Lịch hẹn của ngày hôm nay! – Sếp ra lệnh trước khi đóng sập cửa trước mặt tôi
Con người này quả thật thay đổi thái độ như trở lòng bàn tay mà. Cứ như là vừa nằm mộng vậy. Tôi nhanh chóng pha cafe, in lịch hẹn đem vàophòng cho sếp. Khi tôi đặt cafe lên bàn, anh ta vẫn đang cúi đầu đọctài liệu, không hề có ý định sẽ ngước lên nói cảm ơn như mọi khi.
– Được rồi. Thông báo với phòng thiết kế. Nửa tiếng nữa họp.
Tôi nhún nhún vai, bây giờ ngay cả chủ ngữ trong câu anh ta cũng lườinói ra. Tôi đi thông báo với anh Kiên. Trưởng phòng nhìn tôi, cặp mắtái ngại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Anh Kiên có chuyện gì sao?
– Em có biết tại sao mặt của sếp giống như sắp giết người không?
– Dạ, em cũng không biết. – Tôi rụt vai, lắc đầu
– Tiêu rồi…mỗi lần sếp bực bội thì anh em lại sắp chịu khổ rồi…Cậu Dương, nói anh em chuẩn bị…Bão tới rồi!
Cả phòng thiết kế chỉ vì một câu nói của anh Kiên mà như vỡ nợ, chạy tán loạn cả lên. Tôi rụt đầu, vội vàng rời khỏi đó.
————————————
Quả nhiên cuộc họp kéo dài hơn dự kiến. Đến giờ ăn trưa mọi người mới được thả ra. Mặt của ai cũng bơ phờ, mệt mỏi. Có người thì mồ hôi chảy ròng ròng dù phòng họp gắn máy điều hoà mát lạnh.
– Giám đốc! – Là tiếng la của anh Kiên – Anh làm sao vậy?
Tôi hốt hoảng chạy vào thì thấy Minh Trường đã nằm dài ra đất. Anh Kiên nâng đầu anh ta dậy, cố gắng lay lấy lay để
– Anh Kiên!
– Gọi xe cấp cứu! Mau!
Tôi luống cuống, không còn suy nghĩ được gì. Không phải mới vừa rồi anh ta còn khoẻ mạnh hay sao. Sao bây giờ lại ngất xỉu như thế, khuôn mặtcũng đã trắng bệch, không có tí huyết sắc nào cả.
– Bạch Vy! Gọi xe cấp cứu!
Tôi bị tiếng hét của anh Kiên làm cho bừng tỉnh, vội vàng lao ra ngoài lấy điện thoại gọi 115. Cả công ty nhanh chóng nháo nhào lên. Khoảng mười phút sau, xe cấp cứu chạy tới nơi. Tôi và trưởng phòng nhảy lên xe đicùng anh ta đến bệnh viện.
– Anh Kiên, sếp sẽ không có chuyện gì chứ? – Tôi đi vòng vòng trước cửa phòng cấp cứu, lâu lâu lại quay qua hỏi trưởng phòng
– Anh không biết, phải đợi bác sĩ ra thì mới hỏi được.
“Cạch”. Cuối cùng thì cánh cửa nặng nề kia cũng mở ra. Chúng tôi