Teya Salat
Em Không Cam Chịu Mất Anh

Em Không Cam Chịu Mất Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321451

Bình chọn: 7.5.00/10/145 lượt.

nghĩ con đã chết. Vì vậy bố mẹ đã hủy hôn ước giữa con và Zollet. Mọi chuyện chỉ có vậy, ban đầu mọi người đều quyết đinh không nói chuyện này cho con biết.

– Con không hề chết, sao mẹ lại có thể đối xử với con như vậy? Lúc thấy con còn có giá trị kinh tế mẹ đã gả bán con một cách không thướng tiếc dù lúc đó con mới 13 tuổi rồi 4 năm sau vì thấy con là một xác chết mẹ đã hủy đi hạnh phúc của con. – Nó bắt đầu bật khóc.

– Mọi chuyện không tệ như con nghĩ đâu. – Mẹ nó bối rối.

– Mẹ luôn bắt con làm mọi chuyện theo ý mẹ. Mẹ đi đi con ghét mẹ lắm. – Nó bắt đầu khóc to hơn.

Dù lo sợ nó sẽ tự gây nguy hiểm cho bản thân mẹ nó vẫn buộc lòng phải đi khỏi phòng. Nó khóc một cách thảm thiết. Nó đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao mọi chuyện lại nhưu vậy? Không thể thế được. Zollet phải là của nó, bằng mọi giá nó phải giành lấy Zollet. Nó không cam chịu mất Zollet dễ dàng thế được. Dù phải dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi như thế nào nó cũng làm.

– Em không cam chịu mất anh Zollet. Anh phải là của em, vĩnh viễn là của em. – Nó nắm chặt tay, rằng nó nghiến lại. Nó luôn dành chiến thắng, vì vậy nó sẽ không thất bại.

– Tiểu thư cho gọi tôi. – Kim lạnh lùng hỏi nó như thường lệ.

– Bây giờ Tara với Zollet là…- Nó ngập ngừng không muốn nói tiếp.

– Phải, cô đang lo lắng, hay bận tâm về điều này.

– Không, tôi chỉ ngạc nhiên.

– Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Hôm ước của cô với Zollet đã bị hủy vì vậy, Zollet yêu ai là quyền của cậu ấy. Cách đây 3 tháng Zollet chính thức yêu Tara.

– Nhưng Zollet yêu tôi.

– Đó là quá khứ còn hiện tại thì tôi không giám chắc. – Tara thản nhỉn nói với nó.

Nó im lặng suy nghĩ. Không có gì là không có thể với nó.

– Chị có thể giúp tôi việc này được không?

– Bất cứ chuyện gì tôi có thể.

– Bằng mọi giá chị hay lấy cho tôi tất cả những bức ảnh nóng và clip thác loạn của Tara, những thứ chưa từng được công bố. Chắc chắn nó có thể tạo thành một scandal đủ để phá hủy toàn bộ sự nghiệp của Tara. Tôi biết dõ thứ Tara yêu nhất là sự nghiệp của bản thân, Tara sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để bạo vệ và phát triển sự nghiệp của mình.

– Nhưng làm như vậy liệu có ác quá không? – Kim lo lắng hỏi lại nó.

– Chẳng có gì ác độc đâu. Cuối cùng tôi cũng sẽ trả lại cho cô ấy thôi. – Nó mỉn cười với Kim.

– Tôi sẽ đi làm ngay.

– Chị nhớ là những bức ảnh và clip đấy chưa từng được công bế. – Nó đanh dọng lại.

———————————————————————————————————————————-

Nó đã dần bình phục, nó quyết đinh xuất viện dù ông bác sĩ không đồng ý. Đã lâu rồi nó chưa gặp Jim, nó muốn tới cảm ơn cậu bé và Rosalie. Đã hơn 1 tháng nó chưa quay lại nơi này, mọi thứ vãn quen thuộc, ai gặp lại nó cũng có một chút ngạc nhiên. Nó bước vào nhà của Rosalie.

– Chị là…- Jim há hốc mồn hỏi nó.

– Chị là Victoria. – Nó mỉn cười với cậu bé.

– Ơ…

– Sao vậy Jim.

– Em đã nghe mẹ kể về chị những không ngờ nó là sự thật.

– Chị tới đây có để chào tạm biệt em.

– Cô nói vậy là sao? – Rosalie ngạc nhiên hỏi nó.

– Sắp tới em sẽ về nhà của em. Có thể em sẽ không quay lại đây một thời gian.

– Vậy thì… – Rosalie ngập ngừng không muốn nói tiếp.

– Em có cái này dành tặng chị.

– Không cần đâu. Cô mau cầm về đi.

– Coi như là em cảm ơn chị trong thời gan qua.

Nói xong nó chay thật nhanh ra khỏi căn nhà nó đã sống một thời gian qua như chạy chốn một sự thật khủng khiếp. Lao nhanh lên ô tô, nó nổ máy chuẩn bị phóng đi thật nhanh. Nhưng Ron đang đứng ngay phía trước. Nó tắt máy, xuống xe nó không biết phải nói chuyện với Ron như thế nào.

– Em là Victoria.

– Her, anh biết tôi là ai rồi sao còn hoi. – Nó nhếch mép trả lời Ron.

– Em thay đổi lại quá.

– Tôi không thay đổi gì hết.

– Em không còn là cô bé trước đây. Em làm anh ngạc nhiên quá.

– Thôi đi. Anh có đinh cho tôi về không? Tôi sắp không chịu lổi mùi hôi tanh này rồi. – Nó cau có với Ron.

– Em lạ quá.

– Anh chánh ra để tôi đi. Từ sau tôi với anh không còn quan hệ gì nữa.

Nó lao lên xe ô phóng đi như bay. Nó không hiểu tại sao mình lại cư xử như vậy, nứoc mắt bắt đầu trào ra. Nó biết mình vừa mắc phải một sai làm lớn không thể sửa chữa.

– Thưa tiểu thư đâu là những gì cô yêu cầu tôi. – Kim đưa cho nó một đống ảnh và clip của Kim.

– Những thứ này đều chưa được công bố chứ. – Nó đanh giọng hỏi Kim.

– Vâng. Nhưng tôi thấy làm như vậy có hơi độc ác quá không.

– Hơ? Cái gì cơ. – Nó nhe răng cười nhạo Kim.

Nó cười vui vẻ những trong ánh mắt nó đang ẩn chứa một sự khinh thường ngạo mạn. Thấy nói vậy chưa đủ nó bồi thêm.

– Chị biết tôi làm cái gì mà độc ác. Hay ho thật. Dù sao tôi cũng không cần chị nữa, chị hoàn toàn không hiểu nổi những việc tôi đã làm, đang làm và sẽ làm. – Nó đanh đá mỉn cười với Kim và nhấn câu “tôi không cần chị nữa”

Mồm chớp chớp mắt đớp đớp Kim ngạc nhiên nhìn nó. Mắt Kim long lanh, sau một phút im lặng để lấy bình tĩnh Kim nghẹn ngào trả lời:

– Cô đã nói vậy thì tôi cũng không biết bảo với cô thế nào. Thực sự tôi quá t..th..ất…t thất…v..ọn… về cô. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi còn gíp ích cô được. Chào tiểu thư. – Kim quay nhanh ra phía cửa đưa tay gạt nước mắt. Kim đã theo nó 6