80s toys - Atari. I still have
Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Qifu A

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323212

Bình chọn: 10.00/10/321 lượt.

tổn thương Lục Tri Thu, thứ tình cảm tuy biết rõ sama là vô tội nhưng trong vô thức lại cứ muốn bày tỏ sự bất bình thay Lục Tri Thu, cả hai quả thật mâu thuẫn đến nỗi khiến cô đau đầu khôn xiết… Cảm xúc này, có lẽ chính là cảm giác cùng chung mối thù, đứng chung chiến tuyến và bất bình thay cho nhau giữa những “chị em” với nhau chăng QAQ.

Bây giờ cô chẳng dám nhắc đến mấy từ như Đao này, Kiến này, Tiếu này trước mặt Lục Tri Thu nữa là, càng không cần nhắc đến chuyện lướt weibo của sama, nghe kịch của anh.

Tiếc rằng, công sức mấy bữa nay cô giả bộ hiền lương thục đức, dè dặt cố giấu bản chất thật của mình, lại đổ sông đổ biển hết chỉ vì một câu buột miệng nhất thời, đi nhắc đến tên của Đao Kiến Tiếu trước mặt Lục Tri Thu! Cô thấp thỏm dùng đuôi mắt khẽ liếc vẻ mặt của Lục Tri Thu, sợ anh sẽ nổi cơn tam bành hoặc vương nét thương cảm nào đó.

Nào ngờ Lục Tri Thu như không để tâm cái tên mà cô vừa thốt ra, chỉ khẽ nhướn mày nhìn cô, rồi bâng quơ hỏi: “Ồ?” sau đó cầm cái khay đến trước tủ, đặt mỗi thứ vào lại như cũ.

Y tá nhỏ rụt cổ chờ nghe anh mắng, nhưng đợi mãi, Lục Tri Thu vẫn cứ đứng đó sắp xếp đồ đạc.

Y tá nhỏ thoáng ngẫm nghĩ, rồi đánh bạo lập lại một lần nữa: “À ừm… giọng của cậu sinh viên ban nãy có hao hao giống Đao Kiến Tiếu, cái tên cũng giống nữa.”

Lần này Lục Tri Thu chỉ nhả ra hai chữ: “Vậy sao?”. Vẫn không có bất kì phản ứng đặc biệt nào.p>

Y tá nhỏ lại đánh bạo thêm một chút: “À ừm… bác sĩ Lục, bản thu âm hôm nhạc hội đó… em nghe rồi. Những lời phía sau em cũng nghe hết rồi.” Cô thoáng dừng lại, muốn từ bóng lưng của Lục Tri Thu đọc ra điều gì đó từ bóng lưng của Lục Tri Thu, nhưng chỉ là công cốc: “Anh thực sự thực sự thực sự rất dũng cảm, thật đấy.”

“Những chỉ dũng cảm thôi vẫn không đủ.” Giọng trẻ con dịu dàng lại vang lên trong phòng, lần này rốt cuộc Lục Tri Thu cũng mở miệng nói. Anh đặt thứ cầm trên tay xuống, xoay về hướng y tá nhỏ: “Có phải mấy ngày nay em đều đang phỏng đoán tình cảm của anh dành cho Đao Kiến Tiếu không? Anh nghĩ, em đoán đúng rồi đó.”

Anh cụp mắt xuống: “Em không cần thiết phải tiếc cho anh, không cần đau lòng vì anh. Tuy lúc đó trên YY nghe Đao Kiến Tiếu nói như thế, anh đúng là có hơi đau lòng, nhưng bây giờ bỗng dưng anh nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta cách nhau qua Internet. Tuy anh có thể nghe giọng của cậu ấy, cậu ấy có thể nghe được tiếng nói của anh, nhưng trên thực tế khoảng cách giữa hai người lại vô cùng xa xăm. Sau máy tính, cậu ấy không biết anh là ai, không biết suy nghĩ của anh, dù có hiểu lầm anh thì đó cũng là kết quả của việc không có sự trao đổi trò chuyện với nhau.” Anh chăm chú nhìn ngón tay mềm mại của mình: “Cậu ấy không thể nào lại có tình cảm với một người chưa từng gặp mặt và hoàn toàn xa lạ, vì dẫu sao cuộc sống trên mạng có lẽ không quan trọng trong cuộc đời cậu ấy. Anh chỉ cắm đầu nghe kịch, nghe hát, trên thực tế nó không thể kéo gần khoảng cách giữa anh với cậu ấy. Mà nó chỉ bó buộc hạn chế bọn anh trong mối quan hệ giữa fan và thần tượng thôi.”

“Nhưng mà…”

“Cậu ấy không biết anh là ai, cũng sẽ không biết một câu nói của cậu ấy ảnh hưởng đến anh như thế nào. Chuyện tình cảm, nếu chỉ lặng thầm đứng một bên ngóng trông, cho đi, không khiến cậu ấy ghi nhớ về anh, thế thì đó chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.” Nói đến đây, chợt Lục Tri Thu mỉm cười: “Nhưng anh nghĩ giờ cậu ấy có lẽ đã nhớ về anh một chút xíu rồi cũng nên.”

Vì giọng nói của Tiêu Giản Đào, sự chân thành cần cù nơi cậu ấy, nên Lục Tri Thu đã đem lòng yêu cậu. Nhưng do tự ti đối với tiếng nói của mình, trong vô thức anh lại đặt mình vào vị thế kẻ yếu trong tình cảm, chỉ dám lén lút nhìn trộm, âm thầm thu thập thông tin về cậu, mà không dám bộc lộ tất cả con người mình cho cậu thấy. Để rồi mãi đuổi theo bước chân của đối phương, đến cuối cùng thứ nhận được chỉ là sự dửng dưng… thậm chí là tổn thương từ cậu ấy.

Thế nhưng sự “không biết” của Tiêu Giản Đào liệu có sai chăng? Trên thế giới này có biết bao nhiêu người không biết người khác không vỡ giọng được, chỉ là Tiêu Giản Đào đã nói thẳng ngay trước mặt Lục Tri Thu mà thôi. Đó như một câu chú nguyền, đánh tan nỗi tự ti tự than thân trách phận trong tiềm thức của Lục Tri Thu, đánh tan bức tường pha lê mà anh dựng nên trong tim mình. Rốt cuộc là tự khi nào, mà anh luôn mang ý nghĩ người khác chắc chắn sẽ trố mắt sửng sốt trước giọng nói của mình? Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, anh nghĩ rằng trong mắt người khác mình mãi mãi chỉ là “kẻ yếu”, tình cảm mà người khác dành cho anh chỉ là thương cảm hoặc tội nghiệp thôi? Rốt cuộc tự bao giờ, anh bắt đầu dùng cách xoá tan sự tồn tại của bản thân để tiếp cận đối tượng mà mình đem lòng yêu mến?

Lục Tri Thu luôn nghĩ rằng khuyết điểm của mình là ông trời đã bỏ rơi anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ không chấp nhận anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều đối xử dè dặt với anh. Nhưng thực tế đó chỉ là cái gông xiềng mà anh trói buộc bản thân mà thôi.

Anh đã hiểu rồi, đã hoàn toàn hiểu rồi.

Anh đặt mình vào vai trò kẻ yếu, thế thì anh mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu. Anh nghĩ rằng giọng mì