Duck hunt
Ê! Nhỏ tóc bím

Ê! Nhỏ tóc bím

Tác giả: Miri2409

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325273

Bình chọn: 7.5.00/10/527 lượt.

ó mới chịu thua.

– mẹ! psychopath là gì? – nó không thèm hỏi anh nó mà quay sang mẹ hỏi khẽ.

– đi mà hỏi anh con kìa! ban nãy cãi dữ dội lắm mà! – mẹ nó ranh mãnh đùa giỡn nó.

– mẹ này! hứ! ba! psychopath là gì hả ba? – nó giận dỗi quay sang ba nó.

– là rối loạn nhân cách! đây là một bệnh về thần kinh..-ba nó ôn tồn.

– người ta nói wing bị psychopath là sao ba?- nó nghiêm túc.

– à.. đó chỉ là phỏng đoán thôi con ạ! Các chuyên gia phân tích hành vi và tâm lý tội phạm đặt ra giả thuyết như vậy là bởi vì theo suốt quá trình vụ án đều có cùng một kiểu hiện trường và nạn nhân cũng đều là nữ! sau khi giết chết nạn nhân thì gã sẽ bắt đầu tết tóc cho nạn nhân rồi cắt bím tóc ra quấn lên cổ nạn nhân, cuối cùng là để lại “chữ kí” đại diện cho hắn là hình đôi cánh! từ tất cả những điều trên có thể suy đoán rằng đó chính là thú vui của hắn và hắn coi đó như những tác phẩm nghệ thuật vậy! có bằng chứng còn cho thấy hắn đã chụp lại xác của nạn nhân rồi tung lên mạng kèm theo dòng bình luận: “thật là đẹp!”, như vậy thì rõ ràng là rối loạn nhân cách vì chỉ những kẻ có sở thích bệnh hoạn như vậy mới có thể giết người mà không chớp mắt! – ba nó siết chặt tay.

– tóc… tóc bím á?- nó bập bẹ với cái lưỡi muốn líu lại.

– ừ.. sao? à…. – ba nó àppjt tiếng rõ to khi nhớ ra nó rất thích thắt bím.

– anh hai…… từ mai hai nhất định phải trở em đi học! cả học thêm cũng phải trở em đi! không được đi với chị Yến đâu nhá!- nó ôm cứng lấy lưng anh nó dụi mặt hùi hùi vào lưng anh nó, mắt nhắm tít lại sợ hãi.

– ơ cái con bé này! vậy Yến phải vứt đi đâu? người ta là cặp là đôi đấy! – mẹ nó nhăn nhó vỗ đùi.

– mặc kệ! anh hai! hai nói đi chị Yến với em anh chọn ai!- nó chống nạng bướng bỉnh.

– hờ.. -anh nó cười đểu vuốt tóc mái nó xuống làm che hết cả khuôn mặt của nó rồi quay lưng đi như đúng rồi.

– anh haiiiiiiiiii!!!!!!!! – nó hất ngược tóc rồi hét tướng lên dí theo.

– ôi zời ạ… – ba mẹ nó nhìn nhau lắc đầu ngán ngẩm.

– của em!- nó nằm dài choáng hết cái ghế ở phòng anh nó.

– hừm.. – anh nó quay lưng bỏ qua chỗ giường.

– của em!- nó phóng vèo qua nằm chắn ngang chiếc giường một cách lì lợm.

– hưm.. – anh nó thở hắt bước ra khỏi phòng, nó cũng bật dậy cái vèo chạy ra theo xem còn chiếm được thêm chỗ nào nữa không, đây là cách ăn vạ vô cùng hiệu quả của nó.

*Ầm* – anh nó nhanh như cắt trở mình quay lại vào phòng rồi khoá trái cửa, nhanh đến nỗi mà chỉ khi nó thấy cửa phòng anh nó đã đóng kín bưng thì nó mới nhận ra mình vừa bị lừa mốt vố đau.

– anh hai!!!!!!!!!!!!!!- nó hét toáng.

-…. – trong phòng đã tắt đèn.

– @&#%*+=•€$… – mắng mệt lả rồi nó mới bỏ về phòng.

Nằm phịch lên giường, nó chợt nhớ ra rồi chạy ra đóng hết cửa ban công và cửa sổ thì mới an tâm kéo mền nằm yên vị trên giường.

*tình tìng tinh*- tiếng báo tị nhắn.

” chị coi bản tin chưa?” – Mạnh.

“Coi rồi! là Wing!”- nó chùm kín mền vì rùng mình.

“Ừm! ra đường cẩn thận đó! đừng đi đêm!”-Mạnh.

” tất nhiên rồi! chị đâu phải trẻ con!”- nó chun mũi.

“Không được rồi! chị hay đi học thêm buổi tối mà đúng không? nghỉ hết đi!”- Mạnh.

” cái gì? nghỉ? sao nghỉ được? em điên à!”- nó ngạc nhiên.

” thì nguy hiểm chứ sao! nghỉ hết mấy lớp buổi tối đi! cả lớp chiều cũng phải nghỉ hết!”- Mạnh.

” không sao đâu! chị nhờ ba trở đi được mà!”- nó cảm động vì lòng tốt của cậu em đẹp trai.

” ba chị là bác sĩ đúng không? mà bác sĩ thì trực đêm đúng không? vậy thì đưa đón chị bằng niềm tin à! nghỉ đi! ngay cả em đích thân đưa chị đi em cũng không yên tâm nữa là!”- Mạnh.

“Ơ.. ơ sao em biết rõ lai lịch gia đình chị vậy hả thằng nhóc kia!!”- nó giậm tung mền.

” hờ.. nói tóm lại là cứ nghỉ hêt đi!”- Mạnh.

” nghỉ ngang vậy chị sợ không theo kịp tụi nó mất!”-nó thở hắt.

” chuyện đó để em lo!”- Mạnh nhắn gọn lỏn.

” là sao?”- nó nhăn nhó vì chả hiểu nổi Mạnh đang nói gì.

” ngủ đi!”- Mạnh.

” ơ.. nè!”- nó ngồi bật dậy nhắn nhanh.

……. – không có hồi âm…

– trời ơi ông trời cư xử sao mà bất công với con quá!!!!!! hết ông anh chập mạch lại đến thằng nhóc quỷ sứ kia!!! – nó vò đầu bứt tóc, ngày mai nó lại phải đi học buổi tối nên chả biết có nên nghỉ hay không, cứ nghĩ đến việc mình có thể là nạn nhân tiếp theo thì nó lại tự rùng mình.

Đêm dần tĩnh lặng đi, màn đêm không chỉ phủ lên xunh quanh một tấm vải màu đen mà còn mang lại cái không khí yên tĩnh đến độ ta có thể nghe rõ từng nhịp tim của mình, cái cảm giác cô đơn nhất mà nó từng trải qua, cứ tưởng mình sẽ ổn để rồi lâu lâu lại giật mình choàng tỉnh khỏi giấc ngủ với hai hàng nước mắt chảy ròng rã nơi khoé mắt, hễ nhắm mắt lại thì khuôn mặt hắn lại hiện lên làm nó đau nhói, không thở nổi, cảm giác khó chịu đến chết đi được! nó vừa muốn được chạy ngay đến bên hắn, cũng vừa muốn chạy thật xa khỏi hắn, nó co ro khóc nghẹn trong đêm cho đến lúc đôi mắt mỏi mệt dần đưa nó vào cơn mê man…

********

Renggggggggg!!! – tiếng chuông đồng hồ quen thuộc vang lên làm nó mệt mỏi với lên tắt, nó dụi nhẹ đôi mắt đau rát uể oải bước xuống giường.

* Rầm*- nó bỗng choáng váng ngã uỵch ra nên nhà, nó sờ tay lên trán, trán nó nóng ran, nó nặng