XtGem Forum catalog
Ê! Nhỏ tóc bím

Ê! Nhỏ tóc bím

Tác giả: Miri2409

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325232

Bình chọn: 8.5.00/10/523 lượt.

tập vở rồi đi xuống bàn dưới ngồi yên vì, Ken thì lên bàn nó ngồi làm nhỏ My khoái trá cười tít.

Nó nhận ra tấm lưng của Ken đã chắn gọn cho nó, nó thầm cảm ơn trời rồi gục mặt ngủ cái một không cần suy nghĩ gì luôn.

Hai tiết văn trôi qua êm gọn, nó ngủ không biết ngày mai cho đến khi My vỗ mạnh vào vai thì nó mới bật dậy, hai con mắt sưng lên vì thiếu ngủ.

– ra về rồi đó hả? oa.. – nó ngáp dài rồi uể oải sách cặp lên rời khỏi bàn.

– ngủ ngon nhỉ? được che chắn tốt quá mà! – My nguýt dài nó.

– hề hề.. nhờ ăn ở tốt thôi!-nó tít mắt.

– mày.. – My kẹp cổ nó chọt lét túi bụi.

– a..a em xin lỗi chị My ha ha ha ha- nó cười ngắc ngoải.

– xớ! biết thì tốt! đi! bàn giao mày cho anh mày rồi tao mới về! – My lôi nó xềnh xệch.

– làm như tao sắp chết không bằng! – nó chun mũi.

Nó và My tung tăng đi ra nhà xe, mọi chuyện sẽ vẫn êm thấm nếu nó không gặp hắn.

– đi đi lẹ lên! – My kéo sốc nó lên để mau chóng vượt qua hắn.

– ừm.. – nó cúi mặt đi thẳng, hắn cũng bước ngễnh ngãng, tay cho vào túi coi bộ không hề quan tâm gì đến nó, nó thất vọng tràn trề, hắn vượt qua mặt nó ở đối diện, nó hơi quay mặt lại và chỉ lấy thân hình cao lớn của hắn từ đằng sau.

– a! tao quên đồ rồi!đợi tao tí! – nó bỗng sực nhớ gỡ tay My ra.

– nè! đi đâu vậy con kia! – My nín thở nhìn nó chạy về phía hắn.

1..2..3 My mở mắt ra, My sợ nó đã chạy đến bên hắn để rồi lại bị hắn làm cho tổn thương, nhưng thật bất ngờ! nó chạy vượt luôn qua hắn, Lúc này My mới thở phào mà yên tâm đứng đợi nó.

Hắn thấy nó vừa chạy vượt qua mình mà chẳng hề nhìn lại, hắn hơi đứng sững lại rồi cười nhạt bước tiếp, thì ra trong tim nó hắn chỉ đáng bấy nhiêu thôi… khi bị ruồng bỏ thì sẽ không có một chút luyến tiếc nào..

Nó ra sức chạy về phía lớp học, nó quên lấy cái tai nghe của Nam, nó sợ mấy cô lao công sẽ vứt đi mất, nó chạy vào lớp, lớp học đã sạch bong không còn một miếng rác nào, nó hơi run lên cắn chặt môi, nước mắt suýt chút là rơi ra…

– tìm cái này hả? – một giọng nói vang lên sau lưng nó.

– ai đó? – nó quay ngoắt lại sợ hãi.

– nè.. – tên đó chìa cái tai nghe ra trước mặt nó.

– a.. cảm ơn.. – nó mừng hớn chụp lấy cái tai nghe.

– bộ quan trọng lắm hả?- tên đó khoanh tay lại.

– gì cơ? à.. là của một người bạn đặc biệt.. – nó trầm ngâm.

– hưm.. chào! tôi là Ken! Ken Vũ! – tên đó chìa tay về phía nó.

– a.. chào! – lúc này nó mới ngước lên, đôi mắt màu bạc của Ken lấp lánh những vệt ấm áp nhưng thần bí, lúc ở lớp nó vẫn chưa có cơ hội làm quen nên vẫn còn ngại ngùng.

– mà.. Ken là con lai hả?- nó nhìn chăm chú vào đôi mắt màu bạc tuyệt đẹp đó.

– ừ.. Việt-Anh! – Ken cười nửa miệng.

– à.. màu mắt của bạn đẹp quá! – nó mỉm cười.

– đẹp thật chứ? có người nói tôi có đôi mắt của quỉ! – Ken cúi xuống nhìn nó.

– thật mà! màu mắt bạn giống như màu của mặt trăng vậy, rất đẹp! – nó thật thà.

– tôi sẽ coi đó là một lời khen- Ken hơi sững người trong giây lát rồi lại trở về dáng vẻ hơn người mà mỉm cười.

– à.. tui phải về rồi! mai gặp lại nha! – nó sực nhớ ra My đang đợi.

-ừ.. bye!- Ken giơ tay chào rất cool.

Nó vui vẻ chạy đi với cái tai nghe được giữ rất cẩn thận bằng cả hai tay, Ken mỉm cười thú vị, lần đầu có người không sợ đôi mắt của cậu.. còn bảo cậu có màu đẹp hệt như mặt trăng..

– lâu không? xin lỗi nha! -nó vỗ vai My.

– không! đi thôi! à mà ban nãy mày làm tao thót tim đấy! tao còn tưởng mày tính níu kéo gì hắn nữa chứ! – My ôm tim nhăn nhó.

– không có đâu.. người ta đã không còn cần tao nữa rồi thì tao níu kéo làm gì.. – nó cười gượng.

– đúng đó! mày phải sáng suốt như vậy chứ! đúng là bạn của tao có khác!- My thích chí vỗ vai nó.

– hì.. – nó cười khì.

– thôi ra với anh mày đi! tao về đó! – My đẩy nó về phía trước.

– bye! – nó vẫy tay.

*****

– bao nhiêu người rồi hả?-một giọng nói đay nghiến.

– 6… à mà 7…. hay là 9 nhỉ..- tên kia đếm ngón tay đáp lại một cách bỡn cợt.

– thằng chó! *bốp* – tên con trai cao lớn tung một cú đấm về phía khuôn mặt đang bỡn cợt kia.

– biết sao nhỉ? có bắt đầu nhưng lại không có kết thúc…- tên con trai kia khinh khỉnh quệt vệt máu bên khoé môi đã toé máu đỏ.

*****

– ha ha ha ha ha – nó vừa về nhà đã lật đật mở Running Man coi rồi cười một cách điên cuồng dù cảnh đó chả có gì đáng cười, nó cười đến rớt cả nước mắt… lật đật lau đi rồi lại tiếp tục cười một cách vô nghĩa, đến giờ cơm cũng lật đật bưng tô cơm lên phòng ngồi ăn rồi cười không ngớt, ba mẹ nó lo lắng nhưng lại bất lực không thể giúp gì hơn, anh nó biết nó đang cần một không gian riêng tư để giải toả hết mọi nỗi buồn, anh lặng lẽ đóng cửa lại cho nó, anh lắc đầu ra hiệu ba mẹ đừng thăm dò gì phòng nó nữa, cửa phòng đóng lại cũng là lúc nó nằm phịch xuống giường khóc nghẹn, nó không thể dối lòng mình thêm nữa.

*tinn tinn tinn* – tiếng máy tính nó báo có noti mới.

Nó mặc kệ, nó không còn đủ can đảm để đọc bất cứ gì trên facebook, nó biết tất cả chỉ toàn là nhưng status chửi bới soi mói nó.

– không được! phải mạnh mẽ lên chứ! không thể uỷ mị sướt mướt mãi được!- nó vò đầu tự hét lên với bản thân, nó với lấy chiếc tai nghe của Nam đeo vào