XtGem Forum catalog
Ê! Cô mồ côi à?

Ê! Cô mồ côi à?

Tác giả: NatalieNguyn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321244

Bình chọn: 8.00/10/124 lượt.

lùng, hách dịch vang lên. Một giọng nói mà bất cứ người thường nghe được cũng phải phát bực, phát ghét. Và xui cho chủ nhận giọng nói đó là tôi không phải thần tiên, thiên sứ gì– Sao phải chơi với con nhóc đó. Không phải là đi đến 1 chỗ thú vị sao?‘Ai mà nói chuyện vô duyên, thèm ăn tát thế!’ Tôi nhăn mặt quay qua. Và bị…đứng hìnnh trong vài giây. Một chàng trai với đôi mắt sng, thông minh trong làn da trắng. Tất cả làm nổi bật thêm mái tóc đen mượt của hắn. Nhìn cool lắm cơ! Nhưng câu nói của hắn thì đáng chú ý hơn” Một nơi thú vị???” Tôi đưa đôi mắt to tròn nhìn anh” Uhm” Anh gật đầu cái rụp. Và nụ cười toả nắng kia một lần nữa lại xuất hiện hút hồn tôi. Ôi! Hôm nay tôi hên làm sao khi gặp phải một người dễ thương như anh thế này ” Vậy em có muốn đi cùng anh không?”Đương nhiên là tôi muốn rồi. Chẳng ngần ngại tôi cười toe toét, nhận lời ngay. Nhưng….anh tên gì nhỉ? Như biết được ý nghĩ của tôi, anh hớn hở giới thiệu” Anh quên mất! Anh tên là Phương. Còn đây là Thiên Vũ, anh vừa quen em ấy hôm qua ^_^”” Sao anh có thể quen hắn được thế?”- Tôi chửi xéo” Í cô là gì? Muốn nhà phá sản không?” Hắn gắtTôi không thèm để ý câu nói ấy. Vì hiện giờ có một thứ vui vui, kích thích sự tò mò của tôi hơn hắn- chiếc áo anh Phương đang mặt trên người.” Mái ấm Ánh Mai?” Tôi buột miệng” Uhm! Anh là trẻ mồ côi” Vừa nói, đôi mắt anh lại ánh lên nỗi buồn xa xăm. Trong lòng tôi bỗng thấy ray rứt, khó chịu sao ấy. Để chuộc lỗi, tôi khẽ nở nụ cười và kéo anh đi, bỏ mặc Thiên Vũ đứng lặng đằng sau. “Bụp” Tôi thấy sau gáy mình đau buốt. Mọi thứ trước mắt tôi chợt mờ đi. Đầu tôi choáng váng, quay cuồng. Tôi chỉ còn nhớ hình ảnh cuối cùng tôi thấy được là có hai người đàn ông to cao, lực lưỡng với khuôn mặt bặm trợn, giang hồ đang túm lấy Phương và Thiên Vũ. Chuyện gì đang xảy ra??? (còn nữa) CHAP 5: HỒI ỨC (PHẦN 2)” Ưhm..Ưhm..” Tôi mơ màng tỉnh dậy. Đầu tôi nhức như búa bổ, phía sau gáy vẫn còn đau âm ỉ cú đánh vừa rồi. Cảnh vật xung quanh từ từ hiện rõ trước mắt tôi. Ối! Đây là đâu thế này? Mọi thứ nơi này thật hoang tàn, dơ bẩn. Trần nhà đã ủ dột tự lúc nào. Những giọt nước đọng cứ nhỏ tí tách, tí tách đến phát bực. Tất cả bao trùm một mùi ẩm mốc khó chịu lâu ngày. Có lẽ đây là một nhà kho bị bỏ phế. Tôi trợn tròn mắt, há hốc miệng, đứng hình tại chỗ. – Ngậm cái mồm vào. Kinh tởm quá! Một giọng nói quen thuộc vang lên. Không ai khác ngoài thằng Thiên Vũ chết bầm kia. Tôi bực bội quay phắt sang đạp cho hắn một cú trời giáng cho chừa cái tật xỉa xói người khác. – Cô điên à? Biết đau không?- Hắn vừa ôm chân vừa gắt. – Cho…- Tôi chưa kịp phản bác thì bỗng có một giọng nói âm ấm vang lên can ngăn thế chiến thứ ba xuất hiện. – Cho anh xin. Các em đừng cãi nhau nữa. Ráng mà để giành hơi sức đi! – Tại sao? Mà nơi đây là đâu hở anh? Đột nhiên Thiên Vũ nhếch mép cười nửa miệng. Giọng cũng trở nên lạnh lùng đến lạ – Chưa nhận ra gì à? Chúng ta bị bắt cóc rồi, đồ ngốc! Tôi thộn mặt ra trông đến bại. Nói thật lúc ấy tôi phải mất một lúc mới nuốt trọn câu nói của hắn. Đến khi hệ trung ương thần kinh xử lí thông tin xong rồi thì ngay lập tức mắt tôi nhoè đi. “Huhuhuhuhu…” Tôi oà lên khóc nức nở – Sao cô khóc hoài thế! Nhức hết cả đầu!” Thiên Vũ bực bội gắt. Nghe hắn nói thế, tôi càng khóc lớn hơn nữa, nước mắt chảy đầm đìa trên má,lăn xuống cằm và cổ. Chợt một bàn tay ấm áp khẽ lau đi thứ nước trong suốt kia cùng với giọng nói dịu dàng đến lạ. “ Không có gì đâu. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi! Em đừng sợ nữa nghen. Em khóc nhìn xấu lắm” Tôi quay sang. Chẳng ai ngoài anh Phương. Anh thật khoẻ khoắn trong nước da ngăm đen. Nó làm nổi bật nụ cười toả nắng của anh. Ai nói trẻ mồ côi là xấu chứ. Có anh đấy! Anh thật đẹp, không xấu tí nào. -Cô khóc nhiều quá! Bọn chúng mà bực lên bắt cô cho Diêm Vương bây giờ ấy-Giọng nói lạnh lùng, đáng ghét ấy lại vang lên. Con người này thật là chẳng nói được cái gì đẹp đẽ cả. -Tôi thích thế được không? -Thiệt mít ướt. Phải rồi, tôi sẽ gọi cô là Mít Ướt ha Vừa nói, hắn vừa nở nụ cười thật đẹp. Một nụ cười thật sự. Làm tan chảy cả nét lạnh giá trên khuôn mặt hắn. Mặt tôi thoáng nóng bừng cả lên. Và tôi biết lúc đó tôi đang…đỏ mặt. -Còn cô có thể gọi tôi là Hoàng Tử cũng được Thấy ghét hông? Mới có một chút dễ thương là vậy rồi. Tôi tức tối đốp chát lại-Uhm! Thì Hoàng Tử. Thêm hai từ ngổ ngáo nữa mới hay. Hehehehe Cả đám lại cười vang.Giọng cười thật trong sáng, hồn nhiên trong sự nguy hiểm cận kề. ” Rầm” Cánh cửa đột nhiên bật mở. Từng tia sáng gay gắt len lỏi vào,che đi khuôn mặt của ba tên lạ hoắc nào đó ngoài cửa . Nhìn chúng thật dữ tợn với hàng loạt vết xăm trên tay,chân, ngực,… Và tôi nhận ra chúng. Những tên đã bắt cóc tôi. Chúng…chúng muốn làm gì. Nguời tôi run lên bần bật, mặt mày tái mét như tàu lá chuối. Như phản xạ, tôi từ từ lùi lại, đứng sau Thiên Vũ và anh Phương. – Hehehe! Chẳng có gì phải sợ cả! Khi ba mẹ bọn mày đưa tiền rồi thì sẽ ra ngoài thôi- Mấy tên vô lại ấy nhìn chúng tôi cười man rợ- Giờ thì kêu la thảm thiết vào để còn sớm ra chớ! – Không bao giờ!- Thiên Vũ đằng đằng sát khí gằn từng tiếng – T