XtGem Forum catalog
Duyên Tình Một Đêm

Duyên Tình Một Đêm

Tác giả: Đậu Toa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322721

Bình chọn: 8.5.00/10/272 lượt.

n gần: “Cô tới làm gì? Đánh tôi nữa sao? ”

Liễu Thuần Đình đứng cách hắn ba bước chân, nhìn hắn cười cười.

“Nếu. . . . . . Tôi nói tôi thả anh đi thì sao?”

“Nực cười! Thả tôi đi? Các cô vận dụng đến năm người kia vây bắt tôi, nay lại nói muốn thả tôi đi, cô coi tôi là cái gì, là món đồ chơi của các người sao? Người sáng suốt không nói mờ ám, rốt cuộc các cô muốn cái gì thì nói đi! Đừng ở đó giả mù sa mưa nữa.”

“Sao lại nói thế, tôi là thật sự muốn thả anh đi mà!”

Cận Nghị mắt lạnh nhìn cô, không biết cô muốn tính kế gì .

“Sao khách khí thế, kỳ thật chúng ta không có thâm cừu đại hận, đúng không”

Thật là! Phòng vệ cũng tốt thật. Xem ra muốn thuyết phục hắn phải tốn công phu rồi! “Sao không có, nếu năm năm trước Cổ Tinh Nhã làm cha nuôi tôi vào tù thì đúng thật chúng ta không có thù oán!” Ánh mắt Cận Nghị tràn đầy thù hận.

Đúng là đứa con có hiếu! “Đúng là cha nuôi anh bị Tinh Nhã đưa vào tù, nhưng anh thật sự biết cha anh hiện nay thế nào sao? ”

“Ông ấy đã sớm chết ở trong ngục rồi, còn phải hỏi sao?”

“Xem ra anh cũng chỉ là quân cờ của lão già đó thôi.” Liễu Thuần Đình ra vẻ tiếc hận lắc lắc đầu.

“Cô có ý gì?” Cận Nghị trong lòng toát ra nghi hoặc, một bộ muốn nói lại thôi . Cuối cùng nhịn không được liền hỏi.

“Chính là ý này, anh là người thông minh không khó để biết tôi muốn nói gì.”

“Cô nói. . . . . .” Cau mày, hắn không muốn tin. . . . . .

“Ha ha! Không sai, cha nuôi anh chết chỉ là tin vịt. Sự thật ông ta vượt ngục nên tìm người chết thay để mình thoát tội. Chỉ có anh tin ông ta thôi.

“Bất quá, ông ta để cho anh tin mình đã chết, gián tiếp tiêu trừ thế lực của mình, sau này khi anh đọc được di thư chính là muốn mượn tay anh để báo thù.”

“Chứng cứ đâu? Tôi sao biết được cô nói có thật không.”

“Đương nhiên, chết ở trên tay của tôi là được” Liễu Thuần Đình ánh mắt lóe sáng.

Tốt lắm, bước đầu tiên thành công rồi !” Anh xác định không cần biết lý do tôi cứu anh ra sao?”

“Cứu? Không phải bọn hắn muốn cô đến sao?”

“Ha ha! Đương nhiên không phải! Tôi đến cứu anh.” Hắc hắc! Nhất định về phải cho năm tên kia một trận mới được.

“Ý cô là. . . . . .” Cận Nghị không dám tin nhìn cô.

Cứu người, nhà tù của Ân Long mà cô cũng vào được sao? Cô không phải là người của Ân Long sao? Vì sao muốn cứu hắn?

Hơn nữa thậm chí có biện pháp , bồi hắn mò vào đây nói chuyện với hắn lâu như vậy mà không bị phát hiện. Phải nói là cô giỏi hay nói người Ân Long quá kém đây. Nhưng mà làm sao có thể an toàn dời khỏi đây . . . . . .

“Thế nào rồi hả ? Còn suy nghĩ gì nữa, đi mau!”

“Cô chắc chắn đưa tôi an toàn dời khỏi đây sao? Tôi đang bị thương, không có khả năng dùng võ lực đi ra ngoài.”

“Tôi không nói muốn như vậy a! Chúng ta cứ đi ra là tốt rồi.” Cô ung dung cười, thuận tiện ấn mật mã mở cửa.

“Cô. . . . . .”

“Đi thôi! Còn đứng ngẩn người làm gì!”

Kéo hắn đi ra cửa, Liễu Thuần Đình rút trong túi ra một mảnh giấy, tùy ý ném trên mặt đất.

Tất cả đều không có gì khác thường. Giống như khi cô đến tất cả đều vắng vẻ, chỉ là thuận tay vứt đi tờ giấy, cười nhạo bọn người coi ngục vô dụng.

Trăng sáng như ngọc, gió nhẹ đu đưa.

Trong thư phòng, âm thanh lật giấy và tiếng bút viết không ngừng vang lên. Trọng Suất Ngụy nhìn chằm chằm đống văn kiện trên bàn tỏ vẻ bất mãn.

“Tiểu Nhã!” Anh cúi đầu gọi, thanh âm có tính uy hiếp.

Cổ Tinh Nhã vẫn không ngẩng đầu, tay vẫn lật giở văn kiện, mặc kệ người nào đó đang giận dữ.

“Tinh Nhã. . . . . .” Thật sự không để ý tới anh! Đống văn kiện kia có sức hấp dẫn vậy sao?

“Gì vậy, không có việc gì thì đừng nháo.” Cổ Tinh Nhã ngăn lại trong tiếng kêu to, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống tiếp.

Không thể nhịn nữa rồi! Trọng Suất Ngụy xanh mặt, đóng sập máy tính, giữ chặt lấy tay cô, bốn mắt trừng nhau.

“Trọng Suất Ngụy, anh muốn làm gì? Anh không thấy em đang bận sao?”

“Vợ à, em có phải hơi quá đáng rồi không? Lúc trước vì chuyện của Cận Nghị anh đã phải tránh cả ngày trong thư phòng rồi, hiện tại em đã giao hết cho Thuần Đình vậy mà vẫn làm đến mù mịt đầu óc, em còn dám hỏi anh định làm gì sao?”

Nói xong, Trọng Suất Ngụy đã tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi.

“Công việc của em với anh không quan hệ nhé.” Cô thẳng thắn nói.

Tốt lắm! Xem ra anh chiều cô đến vô pháp vô thiên rồi. Giờ còn dám lớn tiếng với anh nữa chứ.

“Xem ra em lâu lắm không được giáo huấn rồi.” Anh đến gần làm việc bàn, cô giữa anh và chiếc ghế dựa.

“Anh, anh muốn làm gì?” Nhìn anh chấn kinh, làm cô nói cà lăm.

“Anh muốn làm gì em sẽ biết ngay thôi.” Trọng Suất Ngụy dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm cô, môi mỏng thuận thế hôn lên môi của cô.

“Không. . . . . .” Cổ Tinh Nhã đẩy anh ra, vừa mở miệng phản kháng đã bị anh xâm nhập. Anh thỏa mãn thở dài, càng tham lam liếm mút. Trời ạ! Cô vẫn ngọt ngào như vậy. . . . . .

Cổ Tinh Nhã chìm trong nụ hôn của anh. Mê loạn ôm lấy cổ của anh, nhiệt tình hôn lại, làm hai người càng sâu nhập dây dưa.

“Tiểu Nhã. . . . . Anh muốn em. . . . . .” Anh miệt mài hôn, từ môi kéo dài đến tai, nỉ non lời yêu.

“Nhưng. . . . . . Công việc. . . . . .” Cổ Tinh Nhã phân vân nh