
thành. Lão ca, thời gian là tính mạng, không thể vì quá giờ mà bị đào thải, rất mất mặt!!”
“Đợi thêm nửa giờ.” Trình Đang nói như chém đinh chặt sắt: “Chúng ta đã đợi vài giờ mà không thấy ánh lửa khói thuốc súng, như vậy tức là những tổ khác chưa tới!! Chúng ta là những người duy nhất, hiểu không?”
Sau khi nghe xong, Vu Bạch không lên tiếng nữa. Xác thực thì hiện tại chỉ có hai người bọn họ là những người có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhất. Nghĩ đến người của “Ám Dạ Kiếm” sẽ không giằng co lâu vậy mà tay không trở về.
Qua thời gian ước định 45p, trong rừng thông bỗng nhiên khẽ vang lên hai tiếng chim hót dài ngắn khác nhau, Trình Đang vội vàng huýt hai đoạn sáo dài ngắn đáp lại. Sau khi nghe thấy, Chu Phong lập tức mang theo Lôi Đào đến gặp bọn họ. Thật ra thì anh không hy vọng rằng hai người kia còn chờ mình, tiếng huýt sáo vừa rồi cũng chỉ là dò xét mà thôi, không ngờ lại có người đáp lại anh.
Vu Bạch nhẹ giọng oán trách: “Cậu chết ở đâu vậy?? Chúng tôi đợi đến hoa cũng nở luôn rồi.”
Chân mày Chu Phong nhíu lại, tránh nặng tìm nhẹ vỗ vai anh ta một cái, nói: “Cám ơn, người anh em.” Anh còn có thể nói gì, nói bọn họ không chịu ăn thịt sống cỏ dại nên đói bụng đến mức chân tay nhũn ra liên luỵ đến đồng đội?? Nói Lôi Đào lúc nào cũng chăm sóc từng người anh em, mà mình thì đơn lẻ nên không có cách nào đi về phía trước?? Những lời này không có ý nghĩa, trễ chính là trễ, nếu bị đào thải thì không có ai nghe anh giải thích.
Cùng lúc đó, đoàn người Long Tuyền quan sát hai nhóm thành công gặp nhau, Tiếu Lực Dương thấy câu hỏi của Vu Bạch, bản thân lại thay Chu Phong trả lời một câu: “Không sợ kẻ địch mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.”
“Nói rất hay!!” Long Tuyền ở bên cạnh bổ sung: “Chờ sau này chính thức chọn huấn thì phải chọn người nào không ‘mặt hắc, tâm ngoan, thủ lạt’, phải nhớ những lời này. Nhất định phải chọn được người thích hợp nhất, đồng đội đáng tin nhất. Ngay cả khi chọn huấn không còn một ai cũng không thể thả.” (Câu này có ý là dù không ai phù hợp với điều kiện thì cũng k thể ‘thả’ để lấy người. Như trong mùa thi, giáo viên vẫn hay ‘thả’ để học sinh xem tài liệu ý ạ ^^)
“Vâng.” Bảy người còn lại đồng thanh trả lời.
“Tướng tại mưu bất tại dũng, binh tại tinh nhi bất tại đa*. Không thích hợp thì không để lại một ai.” Long Tuyền như đang nói cho đồng đội, hoặc như đang nhắc nhở chính mình.
*Câu này có nghĩa là tướng lĩnh chủ yếu là ở mưu chước chứ không phải ở dũng mãnh, quân lính chủ yếu là ở tinh nhuệ chứ không phải ở đông đảo.
“Thiếu gia, vậy tại sao anh không ở bộ chỉ huy nhìn nhóm tinh binh cuối cùng chạy nước rút?” Tiểu Bạch cười khẽ hỏi.
Long Tuyền vừa nhìn đội đỏ xanh bắt đầu tìm nơi ẩn núp, vừa trả lời: “Không muốn đi, ở đó đều là tù binh và ‘thi thể’, không có ý nghĩa. Điểm cuối lại phải đào thải thêm, nhìn càng thêm khó chịu.”
“Thiếu gia, cậu là người mặt đen mà mềm lòng.” Hoà thượng ngồi ở một bên cười, lại hỏi anh: “Cậu cảm thấy đội trưởng sẽ lại bỏ qua cho cậu ư?”
“Ngậm cái mỏ quạ đen của cậu lại!” Long Tuyền quát lên.
Chương 19: Đào Tạo Hạt Giống Binh Lính Trong Đợt Chọn Huấn
Thực tế thì đến phút cuối thì đội trưởng Chu Thuần vẫn không gọi Long Tuyền đến canh chừng ở điểm cuối. Không phải anh ta bỏ qua cho Long thiếu mà là đến cuối cùng chỉ còn lại bốn người ở tổ đỏ và lục có thời gian để chạy nước rút mà thôi. Dù sao thì Long Tuyền vẫn đang ẩn núp bên cạnh để quan sát bọn họ nên cũng không cố ý gọi anh đến chịu tội.
Điểm cuối cùng của đợt chọn huấn là một vùng đồng cỏ dưới vách núi phía bên trái, cuối con đường mòn trong rừng.
Bình thường thì cần phải leo vách đá cao gần 50 mét mới được coi là đến điểm cuối. Vậy mà bốn người này lúc chọn vũ khí đều chọn súng, không một người nào chọn dây động lực. l,q’đ Có lẽ bọn họ cho rằng dây động lực không phải vũ khí nên không giúp gì được cho mình trong đợt chọn huấn này. Nhà triết học Hegel* từng nói: “Tồn tại tức hợp lý”, trong nhiệm vụ đã ghi là vách đá, “Ám Dạ Kiếm” cũng đã cung cấp dây động lực, vậy thì dây thừng sao có thể là đồ vô dụng?
*Hegel: Georg Wilhelm Friedrich Hegel (1770-1831) là nhà triết học duy tâm Đức, một trong những triết gia có ảnh hưởng nhất thể ký XIX. Trong một biện chứng cho dự phóng triết học, ông cho rằng cái gì hợp lý tính thì tồn tại và cái gì tồn tại thì hợp lý tính
Cách làm hợp lý nhất là một người trong tổ phải lựa chọn dây thừng, lo trước khỏi hoạ. Súng thì dùng của người bị đào thải là được, cũng không ai quy định lấy loại vũ khí nào thì chỉ có thể dùng loại vũ khí ấy, mèo l1q.đ trên dọc đường hoàn toàn có thể gặp được “thi thể”, thậm chí là lấy được một cây từ thành viên trinh sát. Dĩ nhiên cách làm cường đạo như vậy là không hợp quy cách, có thể những tân binh này chưa chịu qua lễ rửa tội của “Ám Dạ Kiếm” nên không thể hiểu được.
Nghĩ sai thì hỏng hết, nửa giờ cuối cùng bốn người kia phải đi nốt đoạn đường thảm thiết.
Chu Phong tay không leo núi, lúc bị ngã xuống thì Lôi Đào đang ở bên cạnh theo bản năng vươn tay ra cứu, kết quả người được cứu thì an toàn rơi xuống đất, n