XtGem Forum catalog
Duyên đến là em

Duyên đến là em

Tác giả: Mặc Tử 1123

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326152

Bình chọn: 7.5.00/10/615 lượt.

đầy sức sống và sự nhiệt tình kín đáo.

Đúng, là nhiệt tình.

Mọi người vẫn luôn cho rằng màu đỏ mới là màu đại biểu cho sự nhiệt tình, nhưng hôm nay, Lâm Lung bỗng cảm thấy dường như màu xanh lá cây trước mắt cũng truyền đi lòng nhiệt huyết. l-q/d Nó không khoa trương không rực rỡ nhưng vẫn đại biểu cho lòng nhiệt huyết và sinh mạng.

Bởi vì không lâu sau kể từ khi xảy ra động đất, những người tài xế taxi biết được chính phủ có nhu cầu cấp bách cần xe để vận chuyển vật liệu cứu tế và vô số người gặp nạn bị thương cần được đưa tới Thành Đô để chữa trị thì rất nhiều “anh trai” tốt bụng nhiệt tình tự động lái chiếc xe yêu quý của bản thân mình lên tuyến đầu để cứu nạn. Một chiếc tiếp một chiếc, không cần đền đáp đỗ thành một hàng màu xanh biếc thật dài trên đường cao tốc.

Lúc đầu Long Tuyền không chút do dự cự tuyệt ngồi lên chiếc xe taxi kia, vì anh và Lâm Lung đã trực tiếp chạm vào thi thể nên rất có thể đã dính chất lưu huỳnh và những chất có độc khác. Hơn nữa lại mặc một bộ quần áo ba ngày trong đống phế tích trong thời tiết mùa hè, toàn thân cao thấp vô cùng bẩn. Không chỉ không sạch sẽ mà còn tản ra mùi khó ngửi. Anh ngại ngồi vào xe của dân vào trong thành phố, muốn chờ xe của quân đội.

Anh chàng tài xế nhiệt tình lại nói bản thân anh ta không thèm để ý, thậm chí còn cười nói: “Tôi cũng đã lái xe tang lễ, chẳng lẽ còn sợ hai người sống các cậu?! Nhanh lên nhanh lên, đừng khách khí! Tự tôi biết tiêu độc…”

Cuối cùng hai người cũng không cưỡng lại được lòng nhiệt tình của anh chàng tài xế kia ngồi vào hàng sau. l/q\d Sau khi lên xe ngồi nói chuyện, bọn họ mới phát hiện bác gái ngồi ở cạnh xe tài xế kia cũng là được mời đi nhờ xe mà không phải người thân bạn bè của tài xế.

“Bác là bà chủ khu du lịch nông trại ở Hồng Khẩu?!” Lâm Lung nghe bác gái tự giớ thiệu thì giật mình: “Chúng tôi định đi du lịch ở Hồng Khẩu vào ngày 13, ngày 12 đang ghi danh ở nhà nghỉ thì gặp phải động đất…”

“Vậy hai người gặp may rồi!” Bác gái cảm thán một câu, lại rất thương cảm nói: “Động đất ở Hồng Khẩu mạnh lắm! Rất nhiều người bị tai nạn, còn bị mất tích. Không biết ông xã nhà bác ở nơi nào… Lúc bác đang ở nhà thì ông ấy ra cửa mua đồ, sau đó thì không gặp được… Bác tìm ở gần nhà mấy ngày rồi… cũng không thấy…”

Bác gái nói xong liền nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.

“Không tìm được cũng chưa chắc là chuyện xấu.” Lâm Lung vội vàng đưa khăn giấy cho bác gái, sau đó an ủi: l3q4d “Có khi là được người tốt bụng đưa đến Thành Đô cứu chữa rồi, tạm thời chưa có liên lạc mà thôi.”

“Đúng vậy, bác cũng nghĩ như vậy.” Bác gái lau nước mắt đáp lời, giọng nói vẫn nức nở nghẹn ngào: “Bác nghe trong radio nói rất nhiều bệnh viện ở Thành Đô, còn có quảng trường có rất nhiều người. Con gái chúng tôi làm việc ở Thành Đô cũng đi tìm.”

Lâm Lung vươn tay, nhẹ nhàng vô bả vai của bác gái, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: “Đúng, đi thăm con gái của hai người trước đã. Một mình cô ấy ở Thành Đô chắc cũng rất lo lắng cho hai người. Khi gặp con gái thì nói chuyện với cô ấy, rửa mặt nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm bác trai. l-q4d Yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt thôi, chuyện không tốt đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta rất an toàn. Thả lỏng một chút, chúng ta suy nghĩ xem, đến Thành Đô thì tắm một cái cho thoải mái dễ chịu, còn phải ăn một bữa cơm nóng ngon lành, sau đó nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, cả người thoải mái đi gặp chồng bác…”

Bác gái ở trong khu vực bị nạn được Lâm Lung khai thông tâm lý thì dần dần bình tĩnh lại, thậm chí sau khi bộc lộ hết tiêu cực ở trong lòng, không biết đã bị cô gái thông minh này dời đề tài đi từ lúc nào. Từ việc nghỉ ngơi đến việc tìm người, lại đến việc xây dựng lại nhà cửa, rồi đến ăn đồ bổ sau lần kinh hãi này. Cuối cùng lại hàn huyên đến phương pháp nấu nướng cụ thể của những món ăn bổ dưỡng, hơn nữa còn kéo dài vấn đề đến rất lâu sau đó.

Là một bà chủ khu du lịch nông trại nên tất nhiên có nghiên cứu về công việc nấu nướng, Lâm Lung cũng chỉ có thể đáp lại bác gái này về phương diện dinh dưỡng mà thôi, còn phần lớn thì cô mỉm cười lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng nói vài lời: “Món đó? Ồ! Thật sao? Như vậy ạ! Nghe có vẻ không tệ!” Chỉ là một câu nói đáp lại đơn giản.

Long Tuyền nhẹ nhàng nắm tay Lâm Lung, sau đó hai người nhìn nhau cười khẽ một tiếng. Anh biết, không phải Lâm Lung muốn học nấu ăn, mà chỉ là muốn tìm một cơ hội để dời đi lực chú ý của bác gái này không để bác ta hoàn toàn đắm chìm trong nỗi buồn chồng mình mất tích, từ từ để cho bác ấy hiểu trừ khóc ra thì bản thân bác còn cẩn phải tỉnh táo lại, kiên cường đối mặt với con gái, đối mặt với cuộc sống.

Lúc trước anh cũng muốn làm những chuyện tương tự như này, nhưng lại bị cô bạn gái nhỏ bé của mình cười nhạo. Mà bây giờ xem ra quả thật Lâm Lung làm tốt hơn anh. Ít nhất bác gái này đã bắt đầu quan tâm đến vì sao hai người Long Tuyền không gặp tai hoạ mà vẫn còn lưu lại tại Giang Đô Yển tận bốn ngày.

“Chúng tôi ở lại giúp đỡ.” Long Tuyền nói hời hợt những gì mà hai người từng trải qua.

Lâm Lung cũng tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Vâng, đúng vậy, giúp người khác cũng c