
uyến bay từ Hồng Kông về Việt Nam sắp khởi hành… nó biết thằng nhox vẫn còn muốn ở lại….
-Cảm ơn cô
-Cái gì!!!_ Nó ngạc nhiên nhìn thằng nhox_ Tại sao cảm ơn tôi
-Vì tất cả, những gì cô giúp tôi….. Ngốc ạh_ Thằng nhox khẽ cười dúi đầu nó…. Ko hiểu sao lúc này người khác chê nó ngốc… nó lại thấy vui… Ko hiểu sao lúc này dúi đầu người khác… thằng nhox lại cảm thấy xao xuyến……
* * * * *
Nó trở về Việt Nam, cụ thể là về nhà mẹ Năm sau bao ngày vất vả ở Hồng Kông.
vì trên đường về, nó có gọi điện báo trước cho mẹNăm nên đã có 1 sự chuẩn bị trước ở nhà( nó mượn được cái điện thoại của thằng nhox lúc trên máy bay)……
Vẫn vị tài xế hôm chở nó từ nhà ra sân bay hôm nay lại trở nó từ sân bay về nhà…
Nó kéo đống hành lí cồng kềnh vào nhà với 1 tâm trạng hơn hở… 2 mắt nó nhắm lại và suy nghĩ miên man nên cũng chẳng để ý là đang có 2 hàng vệ sĩ đang đứng 2 bên đường nó đi….
Vào đến nhà:
-Mẹ Năm thân yêu!!! Con đã trở về nguyên vẹn…._ Nó toe toét miệng cười và mở mắt ra…..- Cô Vũ Mai!!! _ Nó thốt lên khi nhìn thấy bà Vũ Mai đang đứng trong nhà nó cùng với 1 người đàn ông nào đó nữa (Bố mẹ nó cả mà…)_ Trong đầu nó nảy ra vô vàn ý nghĩ “Chết rùi!!! Sao cô Vũ Mai lại ở đây!!! Ko lẽ tại vì chủ nhật mình ko đến làm việc tại nhà hàng nên…..”
-Mi Ni!!!_ Bà Vũ Mai lên tiếng, một cái gì đấy nghẹn đắng trong cổ họng khiến bà lại ko nói được nữa….
Mẹ Năm biết điều đó:
-Mi Ni àh_ Mẹ Năm lên tiếng…. Con biết ko? Con ko phải là trẻ mồ côi! Thực ra con có cha mẹ…. cha mẹ con chính là những người này…._ Mẹ Năm chỉ vào bà Vũ Mai và ông Đồng Quân
Mi Ni sững người, túi đồ trên tay nó rơi xuống đất!!! Co Vũ Mai là mẹ của nó!!!! Thảo nào mỗi khi gặp cô ấy đều có 1 cảm giác rất lạ…
Nước mắt nó bỗng rơi ra, nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ….
-Có thật ko hả mẹ Năm!!! Họ là bố mẹ của con sao……. Bố mẹ bố mẹ…. con đã từng rất muốn được gặp bố mẹ_ nó chạy lại ôm chầm lấy 2 vợ chồng bà Vũ Mai….. Nó vui lắm… nó bất ngời lắm… nó chỉ cần được như thế này là đủ… nó chẳng cần biết thêm gì cả…. niềm hạnh phúc của nó chỉ đơn giản là thế…. chỉ cần nó được ôm bố mẹ.. biết họ là ai.. thế là đủ… đủ làm rồi…. Giọt nước mắt lăn dài trên má tất cả mọi người… Như chưa hề có cuộc chia ly……..
Được làm công chúa – Chương 19
Ngay sau hôm ấy…. Nó phải dọn đồ lên đường ra đi khỏi nhà mẹ Năm thân thương để đến với cuộc sống vốn dĩ nó phải sống từ 17 năm trước…. Nhất Nam là người buồn nhất…. Bởi vì ko chỉ là tình cảm thông thường… với Mi Ni, Nhất Nam còn có 1 thứ tình cảm lớn hơn cả thế rất nhiều…..
Mi Ni ra đi…. nhưng lòng nó luôn tự nhủ sẽ thường xuyên về thăm mẹ Năm, Nhất Nam, và các em……..
Hôm nay… cụ thể là vào buổi sáng… là ngày đầu tiên nó chuyển đến toà lâu đài của bố mẹ…. và cũng là ngày đầu tiên nó chính thức ĐƯỢC LÀM CÔNG CHÚA…..
Chiếc xe hơi xịn dừng lại, nó rụt rè nắm tay bố mẹ bước vào…. Tất cả người làm đã đứng xếp hàng sẵn thành hàng dài từ ngoài cổng tới tận bên trong, và khi nó đi tới…. như 1 kịch bản đã định trước, họ đều cúi đầu và đồng thanh:
-Xin chào tiểu thư! Chào đón tiểu thư trở về……
Và sau đó là một tràng vỗ tay giòn giã + pháo bông nổ ra…. bố mẹ nói với nó đây là màn chào hỏi mở đầu… vậy mà nó thấy giống như là màn đón tiếp những vị nghị sĩ quốc hội trên TV vậy đó……
Sau màn chào hỏi mở đầu đó, mẹ cho 1 người làm nhỏ tuổi đưa nó lên phòng….. Toà lâu đài quá rộng lớn: Rẽ trái, rẽ phải, lên trên, lên trên, xuống dưới, rẽ trái, rẽ trái, ……… đi hoài chóng hết cả mặt mới đến nơi…. Một căn phòng có cánh cửa hình trái tim màu hồng hiện ra trước mắt nó. Trên cửa là dòng chữ “Mi Ni room” lấp lánh kết từ những hạt “đồ chơi”(theo nó nghĩ), nhưng thực chất đó chính là những hạt bạc do bô mẹ nó tự tay gắn lại….
Người làm mở cửa cho nó vào trong, thật ko thể tưởng tượng nổi, căn phòng ko còn là căn phòng…. Nó rộng lớn đến gấp đôi cái nhà của mẹ Năm….
Mẹ Vũ Mai rất chu đáo, bà đã hỏi mẹ Năm tất tần tật các sở thích của Mi Ni nên căn phòng trang trí hoàn toàn theo phong cách Mickey_ nhân vật hoạt hình yêu nhất của nó + Một bể lớn đựng toàn những que kẹo Chupa Chups đủ hương vị….. Ngoài ra…. Ở giữa phòng là 1 cái giường lớn chăn ga gối đệm toàn Mickey, xung quanh cũng toàn là gấu bông hình Mickey…. Trên bàn trang điểm cũng in hình Mickey… cạnh đó là 1 cái bể đựng toàn những chiếc kẹp tóc xinh xinh hình Mickey….
Mi Ni vớ lấy 1 nắm trong số đó, giơ ra trước người làm:
-Tất cả những thứ này đều là của….
-Của tiểu thư ạh!_ Cô bé người làm nhanh nhẩu đáp
-Hi! Gọi tiểu thư cứ làm sao ấy… mình cũng mới 17 tuổi, bạn bao nhiêu rồi?_ Nó hỏi cô bé người làm
-Dạ tiểu thư em 16 ạh!
-Hi… zậy là nhỏ hơn rùi… kêu chị em đi….
-Ko được đâu thưa tiểu thư… Tiểu thư đừng như thế, quản gia mà nghe thấy sẽ ko tha cho em…
-Ùh! Thôi được… vậy mình làm quen đi nha… chắc em biết tên chị rồi….. còn tên em… mà coi như đây là quà ra mắt của chị ha…_ Vừa nói nó vừa kẹp 1 cái kẹp tóc xinh nhất trong số những cái trên tay nó vào tóc cô bé rồi dúi tất cả chỗ còn lại vào trong túi cô bé đó.
-Tiểu thư…._ Cô bé người làm tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn nó
-Đừng ngại…