
không ai quản được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ ngọn ngành. (Nguyên văn: Hoa nở hoa tàn mùa xuân không quản, nước ấm nước lạnh cá tự biết.)
Con đường do tự tôi lựa chọn, tương lai là đắng cay hay ngọt ngào, là phúc hay họa, tôi đều cam chịu. Bởi vì, tôi yêu Đỗ Thăng!
Đừng như vậy người ta còn là học sinh đấy – chương 52
Chương 52: Hạnh phúc & tính phúc
Đỗ Thăng xuất viện, tôi theo hắn trở về căn hộ của hắn. Buổi tối, tôi nằm ở trong ngực Đỗ Thăng hỏi hắn: “Họ Đỗ kia, anh nói xem, rốt cuộc hạnh phúc là cái gì?”
Đỗ Thăng nhíu khuôn mặt trả lời tôi: “Tại sao lại gọi người đàn ông của mình giống như gọi kẻ thù vậy, nha đầu hư. Hạnh phúc là khi tôi nghĩ đến em em ở bên cạnh tôi, là khi tôi yêu em em cũng yêu tôi, chờ đến khi chúng ta già rồi, răng cũng rụng hết, chúng ta vẫn có thể không ngại ngùng mà nhiệt liệt ôm ấp.”
Ta gân mũi nói: “Anh thật háo sắc, Đỗ háo sắc! Ba câu không thể rời bỏ xác thịt, năm câu liền đến Vu Sơn, không dùng đến bảy câu đã trực đảo khoái lạc đại bản doanh, thời điểm câu thứ chín bắt đầu nghiên cứu tuyến chạy, câu thứ mười một thì đã vài lần gió bão rồi. Chỉ là, chờ chúng ta già, cũng không có răng rồi, khi đó dù hôn mãnh liệt thế nào cũng sẽ không thể cắn rách môi. Anh xem anh xem, đều là anh, mới vừa rồi anh dùng sức như vậy, bên trong thì trầy da bên ngoài thì sưng, không có nơi nào được bình an!”
Đỗ Thăng níu lấy lỗ mũi của tôi nói: “Anh như vậy không sẽ không bào chữa sao? Một lần nói hai câu? Phẩm Phẩm, ngộ độc rượu chính là dạ dày của anh, lão Nhị của anh không ảnh hưởng chút nào, em xem nó ngẩng đầu ưỡn ngực như con rồng sinh động giống như con hổ vậy, đáng yêu biết bao!”
Đỗ Thăng vừa mập mờ ở bên lỗ tai tôi phả ra hơi nóng vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi hướng về phía “lão Nhị” mà sờ, đầu ngón tay của tôi vừa chạm vào vật cứng rắn như sắt nóng bỏng như lửa của Đỗ Thăng, mặt của tôi lập tức đỏ lên.
Đỗ Thăng sử dụng đầu lưỡi của mình khiêu khích trêu đùa vành tai của tôi, thanh âm không tiếng động như thôi miên một loại vậy nhẹ nhàng nói với tôi: “Nha đầu, anh nhớ em bao nhiêu, thì Đỗ nhị của anh nhớ em bấy nhiêu! Còn em, giữa anh và Đỗ Nhị, em muốn ai?”
Đỗ Thăng vừa nói vừa dùng tay của mình kéo tay của tôi chạm vào lão Nhị của hắn. Tôi vùi đầu vào trong ngực của Đỗ Thăng buồn buồn nói với hắn: “Phi! Ai em cũng không thèm! Đại sắc lang!”
Đỗ Thăng ở bên tai tôi trầm thấp cười nhẹ, thanh âm vừa hấp dẫn vừa mê người, để tôi cùng Đỗ Nhị giao lưu hữu nghị năm ngón tay không kìm hãm được dùng sức nắm chặt, Đỗ Thăng bản thân tôn quí Đỗ sắc sắc đồng chí lập tức rên lên một tiếng nhìn tôi thốt lên một câu “Tiểu yêu tinh” sau đó không thể chờ đợi thêm liền đè lên người của tôi, thuần thục cởi y phục trên người mình ra, chiếc áo nhỏ của Đỗ Nhị cũng liền bị kéo bay, sau đó nhiệt tình như lửa nhào tới cởi y phục trên người tôi.
Tôi vừa tránh né vừa hét lên, Đỗ Thăng nhìn tôi đắm đuối cười gian mà nói: “Tiểu bảo bối, cứ gọi đi, gọi khan cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu! Em càng gọi hưng phấn! Em càng tránh né Đỗ Nhị càng lớn lên càng vạm vỡ! Đến đây đi bảo bối, mau lớn tiếng kêu đi!”
Tôi ngây ngốc, ngơ ngác hỏi Đỗ Thăng: “Anh trai của Đỗ Nhị, người đàn ông này không phải bị cấm hoạt động tình dục hơn nửa năm rồi sao, tại sao trông hắn quá bảnh bao, không đúng, trước đây nhất định anh đã đi ăn vụng, mau nói đi,phải hay không,có phải hay không!”
Vẻ mặt ham muốn của Đỗ Thăng lập tức biến thành lo lắng, hai tay hắn giữ lấy hai bên đầu của tôi chân chân thật thật bảo đảm nói: “Phẩm Phẩm, tin tưởng anh được không, không tin anh thì cũng phải tin Đỗ Nhị của chúng ta, sau khi để cho em kiểm tra Đỗ Nhị của chúng ta, có bao nhiêu đói khát có bao nhiêu dữ dội cùng có bao nhiêu kích động, em đã kiểm tra cũng biết, anh mang theo Đỗ Nhị, đặc biệt đáng thương cũng cùng nhau làm hòa thượng hơn nửa năm rồi!”
Tôi cố nhịn cười nói: “Em không kiểm tra Đỗ Nhị, em kiểm tra lòng bàn tay anh có mọc vết chai dài nào không, nếu có mọc vết chai liền chứng tỏ là anh tự lực cánh sinh tự biết vượt qua cửa ải khó, không có dài, bây giờ anh phải giải thích rõ ràng!”
Đỗ Thăng sau khi nghe tôi nói hai cánh tay mềm nhũn cả người đè lên trên người của tôi khuôn mặt khiếp sợ hỏi tôi: “Nha đầu, từ đâu mà em biết những chuyện này! Nói đi, là ai đã khiến em bị ô nhiễm! Anh sẽ không tha cho hắn!”
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái. Chút ít tâm tư kia tôi còn không rõ sao, ngày đó không phải hắn đã nhìn thấy tôi hôn Hạ Tu nên trong lòng vẫn trăn trở chuyện đó ư, nhưng không có dịp nên còn không dám hỏi, nói bóng nói gió, hắn càng quanh co tôi càng hành hạ hắn.
Tôi nói: “Không cần thầy dạy cũng biết.”
Đỗ Thăng nói”Không tin.”
Tôi nói: “Tự học thành tài.”
Đỗ Thăng nói: “Đi gặp quỷ đi!”
Tôi nói: “Vậy anh muốn nghe cái gì? Em cùng người đàn ông khác lên giường cuộn lắc tích lũy kinh nghiệm? Em nói như vậy thật, anh tiếp nhận được không?”
Sắc mặt Đỗ Thăng bắt đầu muốn xanh, tựa hồ như đang dùng sức đè nén lại. Lát sau hắn nhẹ nhàng hôn lên môi của tôi, hết sức triền miên cùng dịu dàng. Môi hắn dán