
ốc quấn lấy nhau, cũng không dời ra nữa.
Y tá khoa trương kêu to: “Trời ạ! Tôi phải đi rồi, các người thật sự quá sến đi!” Sau đó rất nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Tôi si ngốc nhìn Đỗ Thăng nói: “Đỗ Thăng, anh biết không, nếu như là ở trong nước, y tá khẳng định sẽ không để cho em nằm cùng bệnh nhân trên giường bệnh đâu, họ nhất định sẽ đặc biệt khinh bỉ nói với em là muốn nằm về nhà mà nằm, nơi này là bệnh viện là nơi để cho bệnh nhân chữa bệnh không phải cho cô dùng vào việc nói chuyện yêu đương!”
Đỗ Thăng cũng si ngốc nhìn tôi nói: “Phẩm Phẩm, em biết không, em thật sự là rất sát phong cảnh. Anh cảm thấy sau khi chúng ta tình cảm nồng nàn nhìn nhau như thế, đáng lẽ chúng ta phải sấm sét ào ào điên cuồng lăn đi lộn lại mới đúng chứ! Kết quả lúc em dùng ánh mắt thâm tình, lời mời gọi, trêu ghẹo, câu dẫn đó nhìn anh, nhưng nói với anh lại là những chuyện hoàn toàn không dính dáng gì đến! Nhưng Phẩm Phẩm em yên tâm, nếu quả thật có y tá nói như vậy với em thì anh liền nói cho các cô ấy biết, em chính là đến chữa bệnh cho anh, chuyên trị sự hổ thẹn, đau lòng, sám hối, và nhớ nhung cho anh!”
Giọng nói biến mất, môi Đỗ Thăng áp vào trên môi tôi, chúng tôi nhắm mắt lại triền miên hôn nhau.
Nụ hôn thật dài vừa chấm dứt, Đỗ Thăng nâng khuôn mặt tôi lên dè dặt hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, có thể tha thứ anh không?”
Tôi không lên tiếng, cặp mắt Đỗ Thăng bắt đầu tập hợp lại sự thất vọng cùng tự trách. Đỗ Thăng chấn chỉnh lại vẻ mặt, vô cùng nặng nề và nghiêm túc nói với tôi lần nữa: “Phẩm Phẩm, có thể tin anh lần nữa được hay không, lần này, anh thà phụ người khắp thiên hạ, cũng sẽ không phụ em nữa!”
Nước mắt tôi lại như vỡ đê. Tôi chưa bao giờ phát hiện bản thân mình lại có thể khóc nhiều như vậy. Trong hơn một năm này, tôi cảm thấy được tôi không chỉ đem nước mắt của cả đời này tất cả đều khóc hết ra, thậm chí đã đem toàn bộ nước mắt của kiếp sau cũng dự chi được.
Đỗ Thăng thấy tôi lại bị hắn trêu chọc cho khóc, có chút hoảng lên, vừa luống cuống lau nước mắt, vừa khẩn trương hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, em không yêu Đỗ ca ca nữa sao? Đừng khóc! Đừng khóc được không!”
Tôi nghĩ trước đây Đỗ Thăng đã hại tôi thương tâm thành như vậy, hại tôi vô duyên vô cớ mất đi cục cưng, thì giận dỗi vẫn không để ý tới hắn chỉ ra sức rơi nước mắt.
Cuối cùng lúc Đỗ Thăng để cho tôi khóc đến thiếu chút nữa xuống giường đi đập đầu vô tường tự vẫn quách cho xong, tôi rốt cuộc cũng ngừng khóc mở miệng nói chuyện, em đói! Anh đã đáp ứng em muốn dẫn em đi ăn vịt nướng, còn giữ lời không?”
Đỗ Thăng để cho tôi nói xong đầu tiên là vẻ mặt sững sờ, ngây người mất mấy giây, sau đó vẻ mặt ngây ngốc ấy chuyển đổi thành vẻ kích động không thể tin được và mừng như điên.
Đỗ Thăng ôm chặt tôi, giống như ôm lấy một vật báu vô cùng yêu thích, như mất mới tìm lại được, sẽ không làm mất đi một lần nữa.
Đỗ Thăng ôm tôi vào trong ngực trịnh trọng hứa hẹn với tôi nói: “Bảo bối, nếu như mà anh khiến em khóc nữa, liền phạt anh biến thành con vịt, còn sống mặc cho người đời giày xéo, chết liền biến thành vịt nướng cho em đỡ thèm!”
Tôi ngây người!
Tôi cảm thấy sự thực tình thổ lộ của Đỗ Thăng, tựa hồ càng thêm sát phong cảnh…
Phật nói, mỗi một sự tổn thương đều là một loại trưởng thành.
Tôi nghĩ tình yêu giữa tôi và Đỗ Thăng, có thể lúc bắt đầu quá mức vội vàng, cho nên mới phải trải qua quá trình tổn thương nhiều như thế. Nhưng mà theo như lời Phật nói, mỗi một loại đau đớn đó đều là một loại trưởng thành, giữa chúng tôi càng có nhiều đau đớn thì càng khó có thể buông tay, càng đau đớn thì càng không cách nào chia cách, càng đau đớn thì càng khắc cốt ghi tâm.
Trong lúc vô tình, sự đau đớn lúc đầu, lại trở thành mi
nh chứng tốt nhất cho tình yêu sâu sắc giữa chúng tôi.
Tôi cuối cùng lựa chọn tha thứ cho Đỗ Thăng, lựa chọn khoan dung với quá khứ.
Tôi hiểu rõ tương lai của tôi và Đỗ Thăng gai góc chồng chất khó khăn còn nhiều ở phía trước, tôi hiểu rõ giữa chúng tôi không chỉ có tình yêu không thể chia cách, mà còn bởi vì tình yêu của chúng tôi mà càng gây thêm sự tổn thương cho Hứa Linh, Âu Tề, và còn một đoạn quá khứ nghĩ lại mà đau đớn kia.
Tôi không biết Đỗ Thăng sẽ xử lý thế nào chuyện của Hứa Linh, điều này đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa. Nếu như Đỗ Thăng đối với Hứa Linh là từ trách nhiệm mà giữ cô ấy ở bên người, như vậy tôi sẽ không hề oán hận nửa câu mà sẽ ở bên cạnh hắn cùng nhau chăm sóc Hứa Linh. Dù sao Hứa Linh cũng là người vô tội đáng thương, một người đẹp như tiên tử, dưới bề ngoài tinh khiết thế, nhưng lại cất giấu một quá khứ bẩn thỉu mà bất kỳ một người bình thường nào đều không thể chịu đựng được, cô ấy như vậy, tôi thật sự là hận không nổi.
Nhưng nếu, Đỗ Thăng vẫn yêu Hứa Linh, còn cùng cô ấy có quan hệ nam nữ, tôi sẽ rời đi, thật sự rời đi.
Trong thế giới tình yêu, không có kiểu cùng nhau chia sẻ, muốn yêu, chính là luôn cố chấp ‘duy nhất’. Mặc dù một khi đã cố chấp thì sẽ rất khổ, nhưng là khổ trước ngọt sau đủ để cho tôi không sợ hãi không hối hận vì yêu mà cố chấp, bảo vệ sự ‘duy nhất’ ấy!
Tình yêu đến tình yêu đi