pacman, rainbows, and roller s
Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy

Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy

Tác giả: Hồng cửu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324841

Bình chọn: 7.00/10/484 lượt.

Móng vuốt của Đỗ Thăng ở trên người tôi vân vê bóp nắn: “Vợ à, em tắm không khóa cửa, đây chính là một loại câu dẫn không lời. Em – tiểu yêu tinh họa thủy này trước một giây còn câu dẫn người đàn ông thanh khiết trở thành lửa dục thiêu đốt khắp người, một giây kế tiếp lại nói cho người ta rằng em không ăn mặn, em nói không nên cư xử như vậy, nhưng cũng chính là em lại cư xử như thế!”

Đỗ Thăng vừa nói vừa dịch chuyển cái móng vuốt to tướng kia len vào giữa hai chân tôi. Tôi vừa cười vừa uốn éo vỗ vào bàn tay hắn né tránh, Đỗ Thăng lại không thuận theo không buông tha tiếp tục tiến hành.

Đang ở lúc chúng tôi đang chơi đùa cái kiểu không giống người lớn chút nào, tôi và Đỗ Thăng nghe được bên ngoài có người đang gõ cửa.

Tôi có chút chút xíu khẩn trương hỏi Đỗ Thăng: “Sẽ là ai? Có thể là đám chó săn muốn ăn đập kia không?”

Đỗ Thăng hôn tôi một cái nói: “Đừng lo lắng, anh đi ra ngoài xem thử, em đợi ở chỗ này.”

Đỗ Thăng cầm khăn lông đơn giản lau qua loa, sau đó mặc áo ngủ đi ra ngoài. Tôi cũng tắt vòi tắm đi tắm dùng khăn lông lau khô thân thể.

Tiếng gõ cửa một mực kéo dài, cho đến khi Đỗ Thăng cửa mở ra thì thanh âm ‘bing bong bing bong’ mới đột nhiên ngừng lại.

Tôi vừa cầm áo ngủ bao thân thể vừa nghe được Đỗ Thăng hỏi: “Anh tìm ai?”

Đối phương tựa hồ không trả lời. Tôi buộc dây áo ngủ lại, đẩy cửa phòng tắm đi ra, sau đó thấy được người đứng ở cửa, là Hạ Tu.



Từ cặp áo ngủ của tôi và Đỗ Thăng là kiểu áo cặp dành cho tình nhân, dùng sợi tóc nghĩ cũng có thể suy nghĩ ra, trước một khắc chúng tôi đôi gian phu dâm phụ này không phải lẳng lơ vật lộn thì cũng chính là uyên ương nghịch nước cùng nhau, tóm lại, chuyện đã làm ra khẳng định đều là trong phạm vi sự nghiệp tình dục.

Giây phút Hạ Tu chứng kiến tôi mặc áo ngủ tóc còn nhỏ nước từ trong phòng tắm bước ra, trên gương mặt hiện ra nét mặt thống khổ không cách nào che giấu được nhưng lại muốn liều mạng nhẫn nhịn. Mà tôi, cũng không khỏi có loại cảm giác chột dạ giống như bị bắt gian tại giường.

Đỗ Thăng đi tới bên cạnh tôi, hắn có thể thấy tôi cùng Hạ Tu từ lúc bắt đầu đối mặt, mặc dù không có nói chuyện nhưng vẫn ‘liếc mắt đưa tình’, một người thương tâm tức giận hầm hầm, một người chột dạ né tránh, vì vậy trong lòng có chút không thoải mái, liền vươn cánh tay kéo vai tôi ôm nghiêng người mang tính chất chiếm giữ, sau đó nhìn Hạ Tu hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, anh ta là ai?”

Tôi nghe được Đỗ Thăng rất không vui. Tôi không trả lời Đỗ Thăng, mà là hướng về phía cửa Hạ Tu đang đứng lúng ta lúng túng kêu một tiếng: “Anh trai… Làm sao anh biết em ở nơi này…”

Hạ Tu sau một tiếng “Anh trai” của tôi gọi ra, hai hàng lông mày thật chặt nhíu lại cùng một chỗ, trên gương mặt hiện lên thần sắc cực kỳ thất vọng, trong ánh mắt hàm chứa sự tức giận ẩn chứa sự đau khổ và ai oán nói với tôi: “Nhậm Phẩm, em thật làm cho anh quá thất vọng!”

Tôi đỏ tròng mắt, có chút nhịn không được muốn khóc. Đỗ Thăng bị không khí mập mờ ái muội giữa hai chúng tôi quấy lên cơn ghen ngất trời, dùng thanh âm lạnh nhạt nói với Hạ Tu: “Anh là anh trai của Phẩm Phẩm? Anh phản đối bọn tôi ở bên nhau? Vì vậy trách cứ Phẩm Phẩm đã khiến cho anh thất vọng? Tôi cho a

nh biết, trên thế giới này, không ai có thể so với tôi càng thêm quan tâm tới Phẩm Phẩm!” Đỗ Thăng vừa nói vừa ôm tôi chặt chẽ vào trong ngực hắn. Tôi phát giác, trong lòng Đỗ Thăng, đối với tôi, tựa hồ cũng có giống như tôi đối với hắn, càng yêu sâu đậm càng có cảm giác bất an.

Ánh mắt của Hạ Tu thâm trầm nhìn tôi, sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “Có tôi.”

Hai chữ này vừa nói xong, tôi cảm thấy được Đỗ Thăng bên cạnh tôi bắt đầu bùng lên cơn giận dữ, mang theo lửa giận sát khí ngập trời giống như khiêu khích nói: “Anh có thể a, anh cũng là anh trai của cô ấy, còn tôi là chồng của Phẩm Phẩm!”

Tôi choáng! Vị danh nhân trong xã hội Đỗ yêu nghiệt – người mặc áo ngủ tóc còn nhỏ nước trong ngực lại ôm một người tạo hình cũng như hắn dung tục xấu xí kia là tôi đây, sau đó giống như đứa bé giống như đang cùng Hạ Tu so tài nói” Anh có thể a, anh cũng là anh trai của cô ấy, còn tôi là chồng của Phẩm Phẩm.”, cảnh tượng này thật là làm cho tôi có loại cảm giác vô lực dở khóc dở cười. Đồng thời càng khiến cho tôi càng thêm dở khóc dở cười và vô lực là, Hạ Tu lại có thể đáp trả có trước có sau như vậy: “Tôi không nói là tôi là anh ruột của cô ấy, anh cũng chưa cùng cô ấy đi đăng kí.”

Ba người chúng tôi tuổi tác cộng lại không quá 100 cũng quá 80, nhưng lại có thể đụng chạm tóe lửa như hành động trẻ con như vậy. Thanh âm của tôi hư hư nhỏ giọng nói: “Đừng… Đừng cái nhau nữa… Thầy giáo nói… Gây gổ sẽ trừ đi thành tích ngày thường được tích góp lại…”

Thần a, tha thứ cho bạn học Nhậm Phẩm lúc này đột ngột bị đầu heo nhập hồn. Tôi cũng không hiểu sao lại đột nhiên lại phun ra một câu không liên quan dính dáng gì đến vậy.

Hạ Tu đem ánh mắt từ trên thân tôi thu hồi lại, thanh âm trầm trầm nói với tôi: “Phẩm Phẩm, mau chóng về nhà một chuyến. Cha tìm em.”

Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”

Hạ Tu còn nói: “Em, dẫn anh ta cùng về luôn.”

“À? Dẫn anh ta?