XtGem Forum catalog
Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Tác giả: thuphamld

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322011

Bình chọn: 9.00/10/201 lượt.

g Hee Mi vẫn thật lòng chúc phúc hai người đó.

Một hình ảnh đập vào mắt Min Won. Một cô gái mặc trên người bộ đồ đen toàn tập vừa bước vào bar (Raindy chứ ai)

Raindy ngồi một mình ở bàn cách bàn Min Won khá xa. Nhưng dù xa hơn nữa thì Min Won vẫn nhận ra cô, nhận ra cái dáng người nhỏ bé đau lòng ấy.

**********

Hơi men lại một lần nữa đưa bàn chân bé nhỏ của Raindy đến ngôi nhà đã bỏ hoang, đó chính là ngôi nhà Raindy từng sống. Là nơi mẹ Raindy tự tử.

Trước cổng có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang đứng. Vừa nhận ra ông ta, Raindy vội vã quay đầu bỏ đi làm Min Won xém nữa là bị phát hiện (nãy giờ đang lén lúp đi theo mà).

Người đàn ông ấy đã nhìn thấy Raindy.

– Raindy! Là con phải không? – Người đàn ông gọi lớn.

Raindy vẫn cố bước đi nhưng người đàn ông kia đã kịp chạy đến giữ tay cô lại.

– Đúng là con rồi. Khi biết con về Hàn Quốc ba thường xuyên đến đây chờ con vì ba nghĩ con sẽ quay lại đây.

– Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người tôi – Raindy hất mạnh bàn tay đang nắm lấy tay cô.

– Ba xin lỗi! Ba đã sai. Xin con cho ba một cơ hội chuộc lỗi – Người đàn ông ấy quỳ xuống trước mặt Raindy.

– Không đời nào! – Raindy nói. Cô giờ đây trông y như thây ma hồi sinh vậy. Mặt nhợt nhạt. Môi khô khốc. Đôi mắt vô hồn.

– Người mà tôi muốn giết, trên đời này duy nhất chỉ có ông – Raindy nghiến răng.

– Con hận ba đến vậy sao? – Bật khóc!!!

– Tôi rất hận! Tôi hận mình mang trong người dòng máu của ông. Tôi hận mình không thể lấy hết máu trong người ra trả cho ông. Nếu như tôi có thể không cùng huyết thống với ông. Có lẽ tôi sẽ có thể giết ông.

– Ba xin lỗi. Người ba độc ác này phải làm gì để con tha thứ đây?

– Được! Nếu muốn tôi tha thứ thì ông hãy chết đi! Biến khỏi cái Thế Giới này đi!

Sau khi nghe Raindy buông ra câu nói tàn nhẫn đó. Ông ta không nói tiếng nào, lặng lẽ đứng dậy và bỏ đi.

Raindy vẫn đứng im không nhúc nhíc. Đôi vai gầy đang run lên.

Min Won đứng cách đó không xa đã nghe thấy và nhìn thấy toàn bộ sự việc.

Từ khóe mắt Min Won chảy ra dòng nước mắt nóng hổi.

Người con gái mà Min Won thích đang chịu đựng nỗi đau từng ngày. Cái dáng người gầy gò đến đau lòng ấy đã làm như thế nào để tiếp tục đến ngày hôm nay.

Min Won nhìn Raindy đầy xót xa.

Min Won đi theo Raindy để biết chắc rằng cô về nhà an toàn.

Một tuần sau.

Từ ngày Bo Ra trở về Shin trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn rất nhiều.

Anna với Ji Hoo thì cứ dính lấy nhau như hình với bóng. Ji Hoo còn xin chuyển lớp để được học cùng một lớp với Anna.

Mita và anh chàng Robert kia rất hợp nhau. Mỗi khi đi với Robert, Mita thấy lòng mình thật nhẽ nhõm. Mặc dù hai người chẳng biết gì về nhau ngoài cái tên và số điện thoại.

Shin, Soo Bin, Hee Mi, Ji Hoo, Anna và Mita đang ngồi ăn cùng nhau trong canteen trường học. Có vẻ mọi người đang xích lại gần nhau hơn. Bầu không khí giữa họ không còn xa lạ như những ngày đầu quen biết.

Raindy thì vẫn lên thăm sân thượng đều đều.

– Định tiếp tục bỏ bữa trưa đến khi nào? – Min Won đến mang theo mùi hương bạc hà thoảng trong gió.

Raindy im lặng không trả lời.

– Này, bao lâu rồi cậu không khóc? – Min Won hỏi.

– Sao lại hỏi như vậy?

– Thì cậu cứ trả lời tớ đi!

– Mười ba năm – Raindy trả lời mà không cần phải cố nhớ lại xem là bao lâu.

– Mười ba năm? – Min Won sửng sốt trước câu trả lời của Raindy.

– Ừ, mẹ tớ, bà ấy nói sẽ cắt cổ tớ nếu như tớ khóc. Và từ đó, tớ không khóc nữa – Raindy cười chua chát.

– Tớ thắc mắc không biết tuyến lệ của cậu còn không hay biến mất vì lâu ngày không dùng đến rồi nhỉ? – Min Won nói nửa đùa nửa thật.

– Không khóc có gì là không tốt?

– Nếu cậu có thể khóc và la hét như người bình thường, cậu sẽ đỡ mệt mỏi hơn đấy.

– Tớ không thích! Cậu thích thì khóc tớ coi đi!

– Bây giờ thì tớ không khóc được.

– Thế khi nào mới khóc được?

Im lặng. Min Won không trả lời câu hỏi của Raindy.

– Khi phải xa cậu, tớ sẽ khóc – Min Won nghĩ thầm.

Điện thoại Raindy đổ chuông.

– Alô

– ……

Đừng cố gắng chạy trốn vì đó là định mệnh – Chương 33

Raindy đứng sững. Gương mặt không chút biểu cảm. Min Won đã nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng chỉ im lặng quan sát chứ không hỏi.

Raindy cứ đứng im như hóa đá phải đến hơn năm phút.

Rồi đột nhiên Raindy chạy vụt đi mà không nói tiếng nào.

Bệnh viện

Trước cửa phòng cấp cứu. Soo Bin đang đứng ôm mẹ mình. Chiếc đèn trên cửa đã tắt, tức là ca cấp cứu đã kết thúc.

Raindy chạy đến chỗ hai người. Nét mặt giằng xé.

Ba người chỉ nhìn nhau trong im lặng.

Min Won cũng chạy theo Raindy đến đây nhưng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả.

Raindy bước từng bước nặng nề đến chỗ cánh cửa phòng cấp cứu.

Cánh tay đang đưa ra mở cửa đột nhiên bị Raindy thu lại. Cô cứ như vậy đến ba lần. Sự băn khoăn do dự hiện rõ trên gương mặt Raindy.

Cuối cùng, lấy hết can đảm. Raindy mở cửa và bước vô. “Mẹ Un Song”, Soo Bin và Min Won cũng đi theo.

Trên chiếc giường bây giờ là một người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt. Môi thâm và khô nứt.

Raindy thẫn thờ bước đến bên giường ông. Cô đứng im, đầu cúi gằm. Và rồi từ đôi mắt kia, những giọt nước mắt suốt mười ba n