
cướp ngôi hoàng đế. Ông muốn…
Nhưng rồi Trần thượng quan đã thấy, một Vũ đế cứng rắn, quyết liệt, trị quốc sáng suốt. Thương quốc không còn là một tiểu quốc, chịu sự hiếp đáp của người khác. Thương Quốc đã sánh vai cùng Bắc Quốc, trở thành hai thế lực hùng mạnh. Ông bắt đầu thấy sợ…Sợ Vũ đế không còn là con người ngày nào nữa. Sợ cảnh Thương quốc suy yếu, sợ…Sợ rất nhiều.
-Khanh nhìn xem!
Bầu trời bao la. Từng đàn chim bay thong thả. Gió thổi nhè nhẹ, mây lững lờ trôi.
-Hoàng thượng…
-Thương quốc chúng ta trước đây là một quốc gia thế nào?
-Hoàng thượng…
-Rộng chưa tới 50 dặm, người dân chủ yếu là làm nông. Trẫm nói không sai chứ?
Thương quốc xuất phát điểm đúng là một quốc gia nhỏ bé, năm nào cũng phải cống lễ cho những nước lớn hơn.
-Hiện nay đất đai Thương quốc đã hơn 500 dặm, hằng năm dân chúng làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Chúng ta không phải chuẩn bị cống phẩm nữa. Các nước khác còn phải đem ngọc ngà, châu báu đến cho chúng ta. Hiện nay chúng ta là người cười trên những vất vả nhọc nhằn của họ. Vì sao?
Vì chúng ta là kẻ mạnh. Chúng ta buộc họ phải thuần phục mình. Chúng ta…
-Khanh còn nhớ, mẫu phi ta chỉ sinh được hai đứa con. Tỷ tỷ của ta mới có sáu tuổi đã được xem là cống phẩm, chỉ đợi đến năm mười sáu tuổi là gả cho một ông vua già ham dâm háo sắc. Tỷ tỷ đâu có muốn…Không ai muốn làm vợ một kẻ chỉ coi mình là một món đồ chơi.
Trần thượng quan mơ hồ nhìn vị vua trẻ trước mắt. Có những chuyện, ông không nghĩ đến…Cho tới bây giờ……
-Phụ vương ta lúc nào cũng muốn thanh bình thịnh trị. Nhưng cái thanh bình thịnh trị của người phải nhìn cảnh sứ thần đại quốc công khai đi lại nghênh ngang. Hắn ta là cái gì chứ? Chỉ là một viên quan tứ phẩm, vậy mà lại cư xử như bậc tam công, hạ nhục chúng ta. Thanh bình của phụ vương là thanh bình giả tạo. Thanh bình trong nhục nhã. Sự thanh bình đó, khanh có nghĩ, nó vốn rất mỏng manh không?
Vì nó phụ thuộc vào kẻ khác. Vũ đế là người không thích phục tùng, kiên quyết chẳng phục tùng.
-Giang sơn ta đang có, đều do ta đạt được. Khanh nghĩ, một kẻ như ta có thể vì nhan sắc mỹ nhân mà đánh đổi mình, mù quáng hay không?
Trần thượng quan im lặng. Vũ đế lại nhếch môi:
-Mẫn nhi sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo. Đệ của nàng là Thái An, cũng chỉ muốn sống bình yên. Thái Nghệ không phải anh nàng…Hắn cũng chỉ là một con rối của ta.
Đến lượt Trần thượng quan kinh ngạc. Thái độ của Vũ đế, những gì Vũ đế tính toán, chính là sự tính toán của quân vương.
-Bắc quốc và Hồi quang quốc sỡ dĩ thua nhanh như thế là do chúng chưa chuẩn bị, chỉ lăm le lúc ta đang mê say nhan sắc, tìm cách tấn công. Còn khanh, là thần tử trong triều nội, lại là quan đầu triều, không lẽ khanh không đoán được ta muốn gì sao?
Trần thượng quan lại im lặng. Hoàng thượng hôm nay đã cho ông ta thấy quá nhiều thứ vượt qua ngoài tưởng tượng của bản thân. ” Con người Vũ đế “thâm sâu như biển. Ông từng nói với thái tử Thương phi như vậy, nhưng hắn chẳng chịu nghe.
-Hoàng thượng bỏ ra nhiều thời gian như vậy, ý ngài là…muốn thần không phản đối chuyện của ngài phong Mẫn phi làm hoàng hậu. Ngài…
-Ta tin khanh sẽ hiểu nhiều hơn vậy. Mẫn phi có được phong hậu, cũng chỉ là một danh phận của nữ tử. Ta chỉ muốn hỏi khanh một điều duy nhất, với những gì ta đã làm được, khanh đã tin ta, đã có thể cùng ta xây dựng quốc gia chưa?
-Hoàng thượng…
Tay Trần thượng quan run rẩy…Không phải do tuổi già. Ông đang xúc động. Thậm chí là kích động. Giang sơn này…sẽ được xây dựng như thế nào đây?
-Chúng ta đánh dẹp Hồi quang quốc và Bắc quốc, chỉ để dẹp đi mối đe dọa, toàn tâm toàn ý xây dựng đất nước. Chỉ có một quốc gia giàu mạnh mới không sợ ai dòm ngó…Ta cần khanh…Và khanh không phải chỉ ở vị trí của một viên quan chỉ biết dòm ngó đời tư hoàng đế, tìm cách chấn chỉnh tôn ti trật tự triều đình. Chúng ta làm những việc lớn hơn nữa. Trần khanh gia, khanh có muốn cùng ta xây dựng Thương quốc của chúng ta không?
Cái hắn cần, không chỉ là thế lực, là tiếng nói của Trần thượng quan. Ông là nguyên lão ba triều, không chỉ là hữu danh vô thực. Gừng càng già càng cay, kinh nghiệm phong phú đó, bọn Bạch Phượng Khanh học được một phần cũng đủ để giúp Vũ đế chuyện trị vì thiên hạ. Quan trọng là, Trần thượng quan có muốn, có sẵn lòng cùng hắn vun đắp đất nước hay không?
-Hoàng thượng anh minh -Trần thượng quan quỳ mọp xuống- Thần dù gan óc lầy đất cũng nguyện theo hoàng thượng, cùng người xây dựng Thương quốc của chúng ta.
-Tốt -Vũ đế bật ra một tràng cười sảng khoái -Trần khanh gia đã hiểu, chúng ta như hổ vừa mọc thêm cánh. Ta và các khanh, vì Thương quốc, không chỉ có một ngày một bữa. Ta chỉ mong quốc gia này, không cần chịu sự khống chế của ai, vậy là tốt lắm rồi.
Thần tử là người giúp cho vua điều khiển triều chính. Có được một vị vua sẵn sàng nhờ ta giúp đỡ, Trần thượng quan đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi.
Vũ đế lại nhìn bầu trời cao rộng. Hắn cũng muốn như những con chim đang tự do tự tại. Nhưng hắn là quân vương một nước…Có những chuyện, dù trên tột cùng quyền lực, cũng chỉ có thể nhớ lại mà mơ mộng, vậy thô