XtGem Forum catalog
Đơn giản tiếng yêu

Đơn giản tiếng yêu

Tác giả: Phong Ca

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323070

Bình chọn: 8.5.00/10/307 lượt.

.!

Nàng vẫn chưa quen chuyện tướng công của mình là hoàng đế. Vẫn làm mọi chuyện của nương tử dành cho người mình yêu mến. Dù bên cạnh có bao kẻ hầu người hạ sẵn sàng phục vụ, thay thế nàng làm những việc này.

Nhìn Thái Mẫn chuyên chú thử độ ấm của thau nước, bàn tay nhẹ nhàng cởi hài rồng, giúp Vũ đế ngâm chân, lòng hắn lại dâng lên một cảm giác bình yên đến lạ. Vũ đế nhớ đến những ngày nơi thôn dã, cứ sau một ngày lao động trở về, Thái Mẫn lại chuẩn bị nước nóng, luôn miệng hỏi thăm hắn bao nhiêu chuyện. Rồi còn những bữa cơm quê nghèo nữa. Chỉ có vài món đơn giản song ngày nào Vũ đế cũng ăn hết mấy chén cơm, rất là ngon miệng. Khác hẳn nơi cung vàng điện ngọc, thức ăn mâm cỗ ê hề mà hắn chẳng buồn động đũa. Miệng nhạt, lưỡi đắng khô, đầu óc lúc nào cũng căng như dây cung chờ bắn.

Làm thiên tử có hạnh phúc không?

Một tiếng thở dài rất khẽ. Nhưng đó là con đường hắn đã chọn. Không bao giờ hối hận…Không bao giờ…

Vũ đế nhớ, khi hắn còn là Thương Vũ, 14 tuổi đã được phong là Vũ vương, trấn thủ nơi Lãng Nguyên thành. Đây không phải là một thành trì quan trọng, cũng chẳng là nơi phồn vinh, trù phú. Thương Phi và Văn đế đối với tính cách thâm trầm, có phần liều lĩnh, cao ngạo của Thương Vũ đều không thích nên việc hắn rời khỏi kinh thành cũng chẳng ai lưu luyến. Mẫu phi tưởng là người thân duy nhất cũng không yêu Thương Vũ. Bà quá để tâm trong việc tranh giành ân sủng, sau đó là lo lắng chuyện dung nhan, cố níu kéo người đàn ông thuộc về hàng trăm người phụ nữ khác. Đôi khi nghĩ lại, có lẽ đó cũng là khổ đau của những đứa trẻ sinh ra từ hoàng thất. Đôi khi người gần gũi nhất với mình không phải là phụ mẫu mà lại là những nhũ nương, thái giám, vốn được định là kẻ hầu người hạ, thân phận thấp hèn.

Cũng bởi lẽ đó khi nghe Nghi phi kể lại chuyện Tuyết Nhạn, Vũ đế có phần trầm tư. Mạng của Tuyết Nhạn trong mắt nhiều người chỉ là mạng của một nô tỳ nhỏ bé nhưng hắn biết, đối với Thái Mẫn, đó là một người bạn, một người ơn. Cũng như hắn, nếu phải chọn lựa giữa mẫu phi và Tần nhũ mẫu hầu hạ mình từ bé, Vũ đế cũng sẽ chọn người nô tỳ già yếu, cả cuộc đời lẳng lặng bên cạnh chủ gia kia

– Bệ hạ…Mẫn Mẫn đã đến nhờ thiếp. Thiếp lại đến nhờ người…Như là một vòng lẩn quẩn. Nhưng thà thiếp nhờ người. Mẫn Mẫn vẫn còn cách rất xa thế giới của bệ hạ. Nàng ấy sợ mình sẽ mang đến phiền phức cho người, khiến bệ hạ lo nghĩ thêm.

– Ta biết…

Hắn bỗng hướng về phía Nghi phi, nhẹ tênh:

– Có lẽ cũng chỉ vài tuần trăng nữa là ta sẽ kéo quân tấn công Bắc quốc. Ta không thể mang Thái Mẫn theo được. Chuyện trong cung, ta nhờ nàng vậy. Đây không phải là Vũ đế ra lệnh cho Nghi phi nương nương…. Là đệ, Thương Vũ nhờ cậy tỷ…. Lâm Nghi tỷ, nhờ tỷ chăm lo cho Mẫn Mẫn giùm.

Ngày xưa, Vũ đế mới mười lăm tuổi đã vô cùng quyết đoán. Con người ấy không nghe theo lời Bạch Thành – cha ruột Bạch Phượng Khanh. Hắn chấp nhận cho Mạc Phong về kinh thành tìm cách cứu Lâm Nghi dù quân đội đang rất cần người đó. Dù có thể vì tình riêng trĩu nặng, Mạc Phong sẽ phản bội Thương Vũ, khiến mọi công sức của bao nhiêu người tan vỡ trong phút chốc…Thương Vũ không phải là kẻ mềm yếu, chẳng qua là hắn luôn tin tưởng Mạc đại ca của hắn sẽ có cách giải quyết mọi chuyện tốt đẹp. Người con gái Mạc Phong đã hết lòng thương yêu cũng vậy. Chỉ cần Lâm Nghi hứa, nàng cũng sẽ bảo vệ Thái Mẫn an toàn nơi chốn hậu cung phức tạp này đến khi Vũ đế trở về.

– Mẫn Mẫn không phải là cô gái ngốc nghếch, nàng ấy cũng không cần chúng ta phải che chở. Đệ nên lo cho thân đệ. Chinh chiến mãi cũng nên tính đến lúc kết thúc.Nhi nữ cứng rắn đến thế nào cũng phải có lúc cần sự che chở của phu quân mà.

Vũ đế là người không có giấc mộng bá chủ. Hắn chỉ không chịu được cảm giác bị người khác khinh thường và uy hiếp. Nỗi nhục của vị thế kẻ yếu mãi mãi trọn đời này, Thương Vũ cũng không quên.

Ngày xưa, Vũ đế và Mạc Phong trấn nhậm một thành nơi tiền tuyến. Bọn người Thiên quốc đã sang đất người xâm lấn, còn cướp bóc và cưỡng hiếp dân nữ. Thương Vũ một đao giết chết kẻ nghênh ngang phách lối, tuy đó chỉ là một tên tướng nhỏ song Thiên quốc cũng tìm cớ sang bắt nạt. Văn đế muốn yên thân đã cho người vấn tội. Mạc Phong để bảo vệ Thương Vũ đã nhận hình phạt trăm roi.

Thương Vũ lòng đau như cắt. Hắn đã khóc. Nhưng Mạc Phong chỉ cười khẽ, nhẹ tênh:

-Chỉ cần điện hạ nhớ, sau này cần làm gì để không còn cảnh những người thân thuộc của mình bị người khác bắt nạt nữa thì trăm roi này, tôi nhận cũng đáng giá rồi.

Từ đấy trong lòng Thương Vũ cháy rực một ngọn lửa. Hắn nhất định đoạt lấy ngai vàng, giữ bình yên cho bá tánh bằng cách mạnh hơn kẻ khác, chính tay mình quyết định số mạng của mình.

Hiện tại, mặc dù việc tấn công Bắc quốc đã là chiến lược từ lâu nhưng nguyên nhân chính để cuộc tiến công này nhanh hơn dự tính cũng là vì Thái Mẫn. Thắng Bắc quốc, vị trí đại quốc sẽ càng lúc càng được củng cố, uy quyền Vũ đế sẽ trở nên càng lúc càng vững vàng. Hắn không cần dựa vào một số cựu thần để ổn định triều chính, sẽ dần dần thay thế họ bằng các bằng hữu và thuộc hạ tin cẩn .Lúc ấy hắn dễ dàng làm được