The Soda Pop
Đơn giản tiếng yêu

Đơn giản tiếng yêu

Tác giả: Phong Ca

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322221

Bình chọn: 9.00/10/222 lượt.

ng đế đã băng hà. Hắn 24 tuổi vẫn chưa có con cái nối dòng. Tỷ tỷ lại là nữ giới, vốn không thể lên ngôi kế tục. Phò mã lại càng không. Hắn chỉ được phong là Nhiếp chính vương, cai quản triều chính. Nhưng trong triều lại có Phượng Khanh. Hắn nhỏ hơn Vũ đế một tuổi nhưng đã nhanh chóng nắm quyền tể tướng. Bản thân Vũ đế không đánh giá cao lòng trung thành của Phượng Khanh song hắn hiểu, đó là kẻ biết phân nặng nhẹ. Phượng Khanh không phải là thần tử thờ một chúa. Hắn chỉ chấp nhận kẻ có khả năng đưa quốc gia này lên một vị trí cao hơn.

Phụ vương Văn đế trước lúc băng hà đã nói với Đại hoàng tử Thương Phi:

– Lấy nhân trị thiên hạ, thiên hạ sẽ phục ta. Lấy đức ban thiên hạ, thiên hạ sẽ vì ta.

Phục ta, vì ta? Phụ vương nói không sai. Song thiên hạ phục ta vì ta không phải là toàn bộ thế giới này. Thương Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, một chư hầu bao đời bị người ta khinh rẻ. Chỉ vì cái lấy đức phục nhân, lấy nhân nghĩa mà trị dân kéo dài từ Thánh tổ đến nay.

Thực chất chỉ là một loại nô lệ trá hình được ban tiếng chư hầu cho chính quốc. Trong khi trên danh nghĩa vẫn có hoàng gia, vẫn có người đứng đầu thiên hạ. Thiên hạ chưa đến triệu người…Thiên hạ bị rẻ khinh.

Vũ đế…Thương Vũ là người cao ngạo. Hắn không cam chịu nhìn những sứ giả nghênh ngang ngoài đường phố, trong triều nhìn phụ vương hắn phủ phục lạy một tấm vải vô tri được gọi hoa mỹ là “thánh dụ”.

Thương Vũ không được dành cho ngôi thừa kế. Hắn là nhị hoàng tử, con của một phu nhân, cũng không phải được xếp vào dòng phi tử chính thức được quan lại trong triều coi trọng. Tỷ tỷ của hắn, Thục Nhàn công chúa được hứa gả cho hoàng tử Mạt La quốc không phải vì ưu ái. Nguyên nhân chính là bởi hắn ta vốn nổi danh tham lam bạo ngược, lại háo sắc mê dâm, các công chúa chính thức của vương phi đều không ai muốn vướng vào. Với thân phận như thế, Thương Vũ không muốn lấy máu đổi ngai vàng cũng không được. Ngai vàng đạt được rồi phải giữ cho chắc, Thương Vũ muốn tồn tại đã trở thành Vũ đế tay nhuộm đầy máu, không ngừng chém giết. 7 năm trời từ Thương Vũ thành Vũ đế đứng trên thập đại quốc, hắn có bao giờ rời được lưỡi dao luôn để sát bên mình?

Vũ đế có hạnh phúc không?

Có vui vẻ không? Có từng bao giờ nhắm ghiền mắt, ôm trong tay một nàng con gái mà tâm hồn thả lỏng, không nghi ngờ, không cần quan tâm cho người điều tra cặn kẽ xem nàng có phải thích khách hay gian tế trá hình chăng?

– Tướng công!

Tiếng gọi nhỏ của Thái Mẫn đánh thức Vũ đế khỏi cơn hoài niệm. Hình như hắn đã ôm nàng quá chặt, xiết nàng quá mạnh trong lòng. Thái Mẫn đau….Và lòng hắn cũng nhói lên.

– Chàng…chàng để thiếp vào dọn cơm. Hôm nay thiếp có làm một ít bánh bao ngọt. Chàng nếm thư xem có vừa miệng không nha?

Hùng tâm tráng chí? Ngôi vị đứng đầu thiên hạ? Tất cả đều không mang cho Vũ đế hắn nụ cười phảng phất và ánh mắt ngây dại của bây giờ.

Liệu sẽ có thêm bao nhiêu lần mỉm cười tựa cửa nhìn nàng thế nữa? Hạnh phúc này có thật, song bản thân Vũ đế cũng biết, nó vốn cũng rất mong manh.

Chương 9: Lo Lắng

Ads Sáng sớm, Thục tẩu cách đó hai con đường đã đến rủ Thái Mẫn ra thành mua gạo, muối và một số thứ cần thiết khác. Quanh đây mười dặm có khoảng 10 gia đình cùng sinh sống, trước đây vốn không thân quen mấy với Thái Mẫn song nàng từ ngày xuất giá, trở thành nương tử của người ta đã bắt đầu làm thân với họ. Cùng là nữ giới đương nhiên có nhiều chuyện để trao đổi. Họ chỉ cho Thái Mẫn cách chăm sóc phu quân, chu toàn gia đình.

Thái Mẫn mở cửa, theo sau là Vũ đế.Hắn khẽ gật đầu đáp lại Thục tẩu, lẳng lặng xách đồ đạc cùng hai người vào thành.

Trên đường đi họ còn ghé qua chỗ Trịnh tẩu. Hàng mang trao đổi của Trịnh tẩu khá nhiều, cả một xe đẩy nhỏ nhưng lại không ai phụ giúp. Vì vậy có sự trợ tay của Vũ đế, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn. Hắn đẩy xe đi trước, các nàng ở đằng sau trò chuyện. Không nói ra nhưng những ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về phía Thái Mẫn, khiến nàng không khỏi ngượng ngùng.

Cách cổng thành một đoạn ngắn, Vũ đế dừng lại, nói với Thái Mẫn:

– Ta vào rừng, nàng cẩn thận nhé!

– Dạ…Tướng công!

Một hành động nhỏ, vuốt nhẹ cho gọn lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, thế mà lại nhận lại sự trầm trồ, ngưỡng vọng, Thái Mẫn trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện khi Vũ đế vừa khuất bóng đằng xa:

– Vợ chồng trẻ ân ái có khác. Thật là làm người ta mơ ước không nguôi.

Các vị tẩu tẩu này lập gia thất đã hơn 10 năm song thực chất đa phần đều là hôn sự do phụ mẫu quyết định, chưa hề quen biết nhau. Phu quân của họ là phường săn, tiều phu hoặc nông phu tính tình chân chất, ít khi quan tâm đến nội tử ở nhà. Thái Mẫn biết họ thật lòng mừng cho nàng có được một tướng công tốt, biết yêu thương và trân trọng mình.

– Thái muội à….Mà ta thấy từ ngày lấy chồng muội xinh đẹp hẳn lên. Hèn gì càng lúc tướng công càng không xa lìa muội được.

Trịnh tẩu lên tiếng. Thục tẩu ngắt lời ngay:

– Đâu phải xinh đẹp là được chồng thương yêu. Tỷ có nhớ chuyện của Thanh tẩu trong thành không? Tẩu ấy cũng xinh đẹp dịu dàng nhưng mà cuối cùng phu quân của tẩu ấy cũng bỏ rơi, khiến tẩu ấy đa