
ang hướng về cô vẫy tay và mỉm cười.
Sau một hồi khiến cây cối tơi tả, chiếc cánh xoay vòng vòng trên trực thăng giờ mới chịu ngừng lại.
Quân bước xuống, nét mặt hớn hở chưa từng thấy tiến đến gần nơi cô đang ngồi. Anh mặt bộ comple đen lịch lãm, đi vòng qua chiếc bàn rồi dừng lại trước mặt Minh An. Cô bị khí thế ngời ngời của anh bức đành phải đứng dậy, ngước mặt nhìn xem con người này rốt cuộc muốn làm gì.
Bất ngờ, cây cầu mà hai người đang đứng đột nhiên phụt lên những tia pháo bông sáng chói, đẹp mắt. Lấy nơi này làm trung tâm, những cột pháo hoa như những bó lúa vàng lần lượt được cháy sáng, chạy dọc theo cây cầu rồi vòng ra quanh hồ tạo nên khung cảnh mơ hồ, ảo diệu.
Còn chưa hiểu điều gì xảy ra, Minh An lại trố to mắt nhìn Quân vươn tay đón một bó hoa hồng thật lớn đang rơi từ trên trời xuống cùng vô vàn cánh hoa bay lất phất, nhẹ nhàng phiêu lãng trong không trung.
Âu Dương Quân chính xác đón lấy bó hoa rồi quỳ một chân xuống cây cầu đá, ngẩng mặt với đôi mắt sáng ngời nhìn Minh An, môi mấp máy:
– Minh An đồng ý kết hôn cùng tôi nhé! Hằng đêm ôm em ngủ mà chẳng thể làm được gì hơn là việc cực kì thách thức với tôi rồi. Bây giờ, tôi muốn thông báo với em rằng giới hạn chịu đựng của tôi đã hết, nếu em còn không đồng ý… Hừm, lí nào có chuyện em không đồng ý! Một người đàn ông hoàn hảo như tôi đang đứng trước mặt cầu hôn thì em làm sao có thể lắc đầu, phải không? Vì vậy, Minh An à, em hãy nhanh nhanh gật đầu đi!
Minh An dở khóc dở cười nghe lời cầu hôn của anh. Cô thật muốn nói với anh, anh quá tự đại rồi! Anh rõ ràng là đang tự hoang tưởng về bản thân.
tia pháo không ngừng cháy sáng, những cánh hoa không ngừng rơi, âm nhạc du dương nhẹ nhàng như ảo mộng cùng một người đàn ông tuấn tú, cao ngạo đang quỳ gối trước mặt khiến Minh An bối rối. Tim cô đập nhanh hơn bình thường, mặt cũng nóng hơn, đỏ hơn. Cô mỉm cười, giọng hơi run:
– Anh không thể cho thêm một câu hứa hẹn nào sao?
– Hứa hẹn? Cần gì phải hứa ! Vì tôi nhất định sẽ yêu thương em, bảo vệ em. Với em, tôi sẽ cùng sống cùng chết, không thay lòng, không đổi dạ, xem em như viên ngọc quý giá mà trân trọng. Đó đều là điều hiển nhiên xảy ra nên lời hứa… không khác gì một lời vô nghĩa.
Minh An không quan tâm gì nữa mà cúi người, nhào ngay vào lòng Âu Dương Quân. Hai tay vòng qua cổ anh ôm thật chặt. Người đàn ông này, từ bây giờ đã là của cô!
Bỗng nhiên, một thứ cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc mạnh mẽ lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể của cả hai.
Thời gian cứ thế trôi qua thật lâu, thật lâu, cho đến khi Quân phát hiện còn điểm quan trọng mới nhẹ đẩy Minh An. Anh rút từ túi quần chiếc hộp màu đen và mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, lấp lánh nổi bật.
Quân lấy chiếc nhẫn rồi nắm lấy bàn tay thon nhỏ của An, đeo lên ngón áp úp của cô.
– Từ nay, em sẽ là người phụ nữ của tôi!
—
Trái với khung cảnh mười phần lãng mạn bên dưới, trên sân thượng của khách sạn, đám Phong, Vũ, Hàn cùng một số thuộc hạ đang tập trung rải cánh hoa. Cả mấy giỏ cánh hoa hồng lớn được thả đều, bay theo hướng gió rồi đáp đúng đến vị trí của Quân và Minh An.
– Phù, xem như xong! Quãng thời gian đau khổ của chúng ta nhờ vào việc này đã có thể kết thúc rồi.
Vũ thở phào một hơi.
Vì muốn trả thù anh mà Minh An dùng kế , làm Minh thư chia tay, khiến anh đến là khốn khổ. Nhưng bây giờ mọi việc đã êm xuôi, thật nên đi ăn mừng.
– Chỉ sợ dấu chấm hết không những có ý nghĩa kết thúc câu mà còn là mở đầu cho câu mới.- Hàn nói.
– Cậu nói thế là có ý gì?
– Chỉ mong sau này hai người họ đừng bất đồng ý kiến! Nếu có, chúng ta theo bên nào cũng sẽ không xong.
Không đợi Hàn trả lời, Phong lên tiếng trước.
Vậy là, nhất loạt ba người lại ảo não đầy mặt…
___Yun Còi____
Chương 49: Thử Thách Cuối Cùng
Sau đêm cầu hôn lãng mạn, Minh An và Âu Dương Quân, mối quan hệ hai người vẫn chưa đi được đến giai đoạn cuối cùng. Tất cả là nhờ vào An khôn lõi nên mới tránh được bàn tay ác ma kia.
Tối đó vừa đến biệt thự, Quân đã mang An với tốc độ nhanh nhất vào phòng rồi khóa chốt. Bọn Phong, Vũ, Hàn thấy vậy chỉ biết liếc mắt với nhau mà mỉm cười.
Thế nhưng nửa đêm, khi nghe thấy cánh cửa phòng sách đóng ầm một tiếng rõ to thì cả ba người không hẹn mà cùng mở cửa phòng mình nhìn ra.
Vũ với đầu tóc rối tung hất mặt về phía Phong, ý bảo: “Chuyện gì vậy?”
Phong phóng trả lại anh bằng ánh mắt khinh thường: “Anh Quân vào phòng sách, lực đóng cửa mạnh như vậy thì cậu nghĩ là ai hả?”
Vũ nhăn mặt: “Tôi đương nhiên biết! Nhưng sao anh ấy lại vào phòng sách? Không phải vẫn ngủ với Minh An?”
Cả hai rối rắm nhìn về phía người còn lại. Hàn đón lấy ánh mắt tò mò của hai kẻ nhiều chuyện kia, nhún vai ý bảo: “Trời mới biết!” rồi quay lưng đóng cửa phòng đi vào ngủ tiếp.
Một màn đối thoại trong im lặng diễn ra nhanh chóng rồi kết thúc.
—
Thời gian trôi nhanh vun vút như thoi đưa, mới chớp mắt đã đến ngày tổ chức hôn lễ của Âu Dương Quân và Minh An.
Nói nhanh thì không đúng, vì vốn dĩ nó thật sự rất nhanh.
Hôn lễ diễn ra chỉ sau khi Minh An được cầu hôn ba ngày, rất hợp với