Đôi cánh mang tên anh

Đôi cánh mang tên anh

Tác giả: Yun_Coi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323091

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

lạnh suốt đêm chạy đi tìm cô, còn vì cô mà trúng đạn.

An vô thức đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt anh hơi tái, có lẽ đã mất rất nhiều máu. Đôi môi bạt nhếch vẫn thường phô ra kiểu cười khinh thị kẻ khác nay mím chặt. Hàng lông mi dài đóng lại, che mất đôi mắt sắc bén như diều hâu.

Ánh mắt cô di chuyển dần xuống ngực Âu Dương Quân. Chiếc áo bệnh viện màu xanh lá nhạt để trạc hai nút áo trên cùng, lộ ra miếng vải băng màu trắng bị máu đỏ nhuộm thành một lớp hồng hồng.

Cô đang định trượt tay chạm vào vết máu hồng kia thì bất ngờ bị một bàn tay to lớn nắm lại.

– Quân! Anh tỉnh rồi?

An không giấu nổi vui mừng mà reo lên. Âu Dương Quân thấy vậy liền vui vẻ:

– May mà tôi tỉnh kịp thời nên mới ngăn được em làm “hái hoa tặc”!

– Bông hoa như anh, tôi thật không có phúc hái rồi!

Thấy Quân vừa tỉnh đã cao hứng nói đùa, cô cũng không ngại làm người tung hứng cùng anh.

– Không sao! Nếu em thích, tôi sẽ tình nguyện rơi vào lòng em!

– Hoa rơi? Tôi không cần!

– Vậy em không muốn làm tặc hái hoa?

Minh An hừ nhẹ không đáp lời.

– Thế để tôi thay em làm tặc vậy!

Âu Dương Quân nói xong liền cử động, Minh An hoảng hốt xin hàng:

– Được rồi, được rồi! Tôi không đấu lại anh! Tôi chỉ muốn xem xem vết thương của anh thế nào thôi!

Thấy cô gái trước mặt ngang bướng tiếp tục đưa tay tiến đến ngực mình, Dương Quân dùng lực vừa phải giữ chặt tay cô.

– Không được!

– Tại sao?

Minh An khó hiểu. Cô đâu có yêu cầu gì quá đáng.

– Vì sợi dây truyền dịch của em không đủ dài nên nếu em ngoan cố, mũi kim bị chệch sẽ khiến em đau, mà tôi thì không muốn như thế! ( ^_^ )

Nghe anh nói, cô mới ý thức được mà nhìn xuống cánh tay mình, nơi đó quả là có một mũi kim nằm trong da, nối với dây truyền dịch phía trên.

Một sự xúc động mạnh mẽ chợt ào lên trong lòng Minh An.

Người đàn ông trước mặt này sao lại cứ khiến cô hết lần này đến lần khác đau lòng như vậy? Tại sao với tất thảy mọi người đều lạnh lùng, cao ngạo mà với cô lại hết mực che chở, quan tâm?

Không kiềm được xúc động, một giọt nước từ mi mắt cô nhẹ nhàng lăn xuống, thấm nóng vào cánh tay Âu Dương Quân đang làm gối cho cô gối đầu. Anh mỉm cười rồi đưa tay lau đi vệt nước ấy, lần đầu tiên cất giọng dịu dàng an ủi:

– Từ bao giờ mà em lại trở thành con người mau nước mắt vậy hả? Lúc đầu bị tôi truy bắt ở Anh, em một thân một mình chống cự cũng không thấy khóc lóc gì! Bây giờ bên cạnh đã có tôi, dù trời có sập cũng sẽ có người giúp em chống, em phải nên vui mừng mới đúng!

– Đúng thế, chính tôi cũng không biết từ bao giờ mà mình lại trở nên như vậy! Lúc trước một mình tôi tự do tự tại, không sợ trời, không sợ đất, cũng không có vướng bận nên chẳng quan ngại điều gì. Giờ đây mỗi khi gặp chuyện, tôi đã đánh mất rất nhiều thời gian khi suy nghĩ ỷ lại rằng anh sẽ đến cứu, thay vì phải nghĩ cách thoát thân ngay từ đầu.

Minh An đưa bàn tay còn nhiều vết thâm tím lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt mình rồi nói tiếp.

– Cõ lẽ đúng như anh trước đây đã nói, tôi vốn được có một đôi cánh để bay nhưng đã bị anh lấy mất. Vì thế bây giờ, tôi phải dựa vào chiếc lồng là anh để bảo vệ mình…

Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Âu Dương Quân giật phắt kim truyền dịch trên tay mình rồi mạnh mẽ ôm lấy thân hình bé nhỏ trước mặt. Anh ghé vào tai cô nói nhỏ nhưng rõ ràng từng chữ, hơi thở ấm nóng khiến tai cô ửng hồng:

– Em sai rồi!

Âu Dương Quân phủ nhận.

– Cánh của em, sự tự do của em đúng là do tôi quản nhưng tôi tuyệt đối không phải chiếc lồng giam giữ em. Là tôi đã thay đôi cánh của em bằng đôi cánh của mình, cho em tự do bay lượn, đến những nơi em muốn đến, làm những điều em muốn làm, chỉ là nơi đó, việc đó… nhất định phải có tôi! _

Chương 47

Bên ngoài, trời đang mưa lớn.

Gió mùa đông bắc ùa về làm cơn mưa dai dẳng suốt mấy ngày liền không chịu dứt.

Trái với không khí lạnh lẽo ngoài khung cửa sổ ấy, bên trong phòng dịch vụ của bệnh viện lại tràn ngập sự ấm áp.

– Tôi buồn ngủ rồi!

Sau câu nói ngắn cũn, Âu Dương Quân chỉnh lại tư thế thoải mái hơn ôm Minh An vào lòng rồi nhắm mắt. Cô cũng như con mèo con, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh.

Một tiếng, hai tiếng trôi qua mà Minh An vẫn không thể chợp mắt được bèn nhẹ nhàng với tay lấy điều khiển ti vi. Cô ấn nút giảm tiếng đến mức tối đa để Âu Dương Quân yên tĩnh ngủ, chỉ xem hình ảnh không lời để giết thời gian.

Chương trình bây giờ thật nhàm chán!

Minh An ấn liên tục chiếc điều khiển để đổi kênh. Cho đến khi trên màn hình xuất hiện một hình ảnh quen thuộc mới chịu dừng lại, tăng lên một chút âm thanh.

“Chào tổng giám đốc Hàn! Thật vinh hạnh khi hôm nay anh chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi!”

Thấy người đang được phỏng vấn trực tiếp là Hàn, Minh An không khỏi than thời thế thay đổi.

Chủ tịch Âu Dương Quân của tập đoàn Âu Dương đã đặt ra quy định ngầm trong tập đoàn là “nói không với giới truyền thông!”. Vì vậy, ngoài những việc nhất thiết cần đến truyền thông, hầu hết không có bất cứ thông tin gì liên quan đến tập đoàn được đưa lên báo. Thậm chí đời sống riêng cũng không có lấy một chữ.

Thế nhưng giờ đây, cánh tay


Disneyland 1972 Love the old s