
cùng dừng lại không tiến……
Trong những người này, có tán thưởng, có xấu hổ, có hâm mộ……
Thậm chí còn có một tiểu nữ sinh nói với khác nữ sinh:“Oa, nam sinh này động tác cực giỏi a, nếu mình là người bị hôn thì……”
Ba phút sau, người được gọi kia có thể nói là đến đúng giờ, cũng mặc u phục sang trọng, cũng rất có vài phần tướng mạo.
Thấy một màn như vậy cũng không nhịn lộ ra vài phần quẫn bách, nói khẽ:“Tổng giám đốc……”
Bắc Khả Uy bỗng nhiên mở to mắt, không chút do dự rời khỏi môi của cô, đứng thẳng lên, ngăn trở thân thể của cô, liếc qua, ừm, có thể, sau đó lại đem ánh mắt quăng hướng những người kia:“Cái thang máy này tôi muốn dùng vài phút, các người đi thang máy khác lên lầu đi.”
Nghe cách nói như thế này, quả thực chính là mệnh lệnh!
Bắc Khả Uy biểu lộ, còn có hơi thở sắc bén, lập tức làm cho những người kia không tự chủ được dời bước chân, đều tán đi.
Đợi những người kia đi rồi, Bắc Khả Uy lại nhìn chằm chằm vào cô nói:“Cỡi y phục của cô ra.”
Chương 11: Yêu Thích Mỗi Chỗ Trên Thân Thể
Kỳ thật cho dù Bắc Khả Uy đem quần áo lái xe của mình bao lấy thân thể của cô, để cho cô da thịt không có lộ ra ngoài, nhưng cô cũng sẽ không cảm kích hắn, cô cũng sẽ không quên chuyện này người khởi xướng là hắn — Bắc Khả Uy, Tầm Thiên Hoan cô là người có ân oán rõ rang, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tuyệt không để người yên ổn!
Đem u phục nam nhân bao lấy trên thân thể của mình, Tầm Thiên Hoan liền không để ý đến những ánh mắt ngỡ ngàng của bất luận kẻ nào nhanh chóng chạy ra khỏi khu cao ốc của công ty, chạy nhanh trên đường.
Trên đường phố thênh thang ngựa xe như nước
Dòng người hối hả, cỗ xe như nước chảy, đèn xanh đèn đỏ lập loè trao đổi……
Tất cả đều tập trung về cô gái khoác u phục nam nhân có chút chật vật mà chạy gấp……
Cô không ngừng chạy, điên cuồng chạy, chăm chú khép lại u phục, nhịn xuống thân thể run rẩy, cố gắng tự nói với mình, không cần phải quan tâm ánh mắt người khác……
Chạy mau, chạy mau, về tới phòng của mình, sẽ không việc gì nữa……
Căn nhà đó, đó chính là ngôi nhà mà cô có thể là kiêu ngạo nhất, không ai sẽ để ý đến ngũ quan của cô……
Tại bất tri bất giác, theo sau cô là một chiếc xe taxi, không lâu sau, chiếc xe taxi kia dừng ở trước mặt của cô, gương mặt Dương Tịch tuấn mỹ của từ bên trong dò xét ra:“Thiên Hoan, nhanh lên xe.”
Tầm Thiên Hoan dừng lại bước chân, giống như quái lạ chăm chú nhìn Dương Tịch, kinh ngạc Dương Tịch đột nhiên xuất hiện, lại biết, mỗi lần khi cô gặp phải chuyện khó khăn nhất sau, hắn sẽ luôn xuất hiện……
Tầm Thiên Hoan không chút do dự lên xe, lái xe quen nên chạy nhanh về hướng ngôi nhà của bọn họ
Trong xe, Tầm Thiên Hoan không hề nói một lời, Dương Tịch cũng ăn ý bảo trì trầm mặc, chỉ là dùng cánh tay thon dài của mình đem thân thể của cô ôm ở trong ngực, muốn ôm lấy cô thật chặt, nhưng cũng không mất ôn nhu.
Xe chậm rãi dừng lại ở đằng trước nhà trọ nhỏ.
Dương Tịch mở cửa xe, sau đó ôn nhu đem Tầm Thiên Hoan từ trên xe ôm ra, đóng cửa xe, xoay người từng bước một đi vào phòng mình.
Xuyên qua phòng khách, tiến vào phòng ngủ, phòng ngủ to như vậy, yên lặng âm u.
Dương Tịch ôm Tầm Thiên Hoan ngồi ở trên giường, đem chăn đã được sắp xếp ngay ngắn vén đến một bên, Dương Tịch ngồi ở bên cạnh của cô, nhẹ nhàng đem u phục trên người cô cởi ra, dưới u phục, thình lình một vạt áo rách bươm rơi xuống, ánh mắt Dương Tịch rất nhanh liền phát hiện hơn phân nửa da thịt lỏa lồ, ánh mắt lập tức u ám, đáy lòng thầm mắng một tiếng: Chết tiệt!
Tầm Thiên Hoan nhịn không được thấp giọng thóa mạ:“ Khốn kiếp, mình tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn! Quá khi dễ người!”
Hắn ôn nhu nói:“Không sao,, bây giờ về đến nhà rồi.”
Vốn là phẫn nộ, Tầm Thiên Hoan khi nhìn vào đôi mắt đó, tâm không khỏi dần dần yên tĩnh, không đúng, hẳn là khi nhòn vào đôi mắt như nước kia, trong đầu cô cái gì cũng dần dần tán đi, ánh mắt của hắn quá mức ôn nhu, cực kỳ yêu thương……
Tầm Thiên Hoan đột nhiên cong môi cười, mang theo vài phần làm nũng nói:“Về tới đây cảm giác thật tốt, từ nay về sau mình không bao giờ muốn rời đi nữa.”
“Thật sự?”
Tầm Thiên Hoan duỗi ra một ngón tay nói:“Muốn ngoéo tay hay không?”
Ai ngờ, Dương Tịch lập tức duỗi ra một ngón tay, Tầm Thiên Hoan cho rằng là hắn muốn trêu cô vui, lập tức giống như những đứa trẻ con, hát bài móc ngoéo, vì vậy, cô cười càng tươi hơn. Dương Tịch sững sờ, ngón tay nhỏ duỗi ra móc mạnh vào ngón tay của cô. Một lát sau, cô thu lại nụ cười, chăm chú nhìn Dương Tịch nói:“Cám ơn cậu, Tịch, chỉ có các cậu đối với mình là tốt nhất.”
Tầm Thiên Hoan không hề băn khoăn mở ra cánh tay trắng noãn ôm Dương Tịch, dựa vào tại trong ngực của hắn, loại cảm giác này thật tốt.
Dương Tịch xem xét quần áo rách, không khỏi cong môi nói:“Trước đem y phục trên người cậu cỡi ra a, thoạt nhìn…… Rất không được tự nhiên.”
Tầm Thiên Hoan chu môi, thoáng đấm nhẹ lên ngực của hắn, sửa lại ngồi thẳng:“Tốt, cậu dám giễu cợt mình!”
Dương Tịch vẻ mặt vô tội:“Không có.”
Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Dương Tịch