
Độc sủng chị dâu
Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328441
Bình chọn: 8.5.00/10/844 lượt.
m, một tháng này cũng sẽ trôi qua rất nhanh, chính là hiện tại, cô mới biết được, thì ra nửa ngày thời gian lại dài dằng dặc, chỉ có nửa ngày cũng có thể phát sinh rất nhiều rất nhiều chuyện tình……
Tầm Thiên Hoan nhẹ gật đầu, nói: “n, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Bỗng nhiên, Tầm Thiên Hoan dường như nghĩ đến cái gì, cô nói: “Tôi thiếu chút nữa quên, trong công ty chẳng phải chúng ta giả bộ không quen biết, cùng nhau ăn cơm như vậy sẽ lộ ra sao?”
Bắc Diệc Uy không để ý: “Lộ thì thế nào?”
Tầm Thiên Hoan nói: “Anh cũng không thể như vậy, lúc trước đã nói sẽ không tiết lộ mà.”
Bắc Diệc Uy có chút thẹn thùng: “Thiên Hoan……”
Lúc này Dương Tịch mới có chút phản ứng: “Tôi đã đặt sẵn hai phần cơm, lát nữa sẽ có người đưa đến văn phòng. Bắc Diệc Uy hay là anh đi ăn một mình đi.”
Ánh mắt Bắc Diệc Uy đột nhiên u ám, vẻ mặt không thay đổi: “Được.”
Trước khi đi, Bắc Diệc Uy nói với Tầm Thiên Hoan một câu: “Hảo hảo chăm sóc chính mình.”
Sau đó, xoay người rời đi, bóng lưng của hắn, thoạt nhìn, có chút cô đơn……
Tầm Thiên Hoan quyết định, hôm nay sẽ một mực bảo trì trầm mặc.
Cô sợ chính mình…… sẽ nói ra những lời không tự chủ được.
Cơm đưa tới, Dương Tịch thay Tầm Thiên Hoan mở cà mèn ra: “Đây là món em thích.”
Tầm Thiên Hoan không nói gì, gật gật đầu.
Tầm Thiên Hoan lẳng lặng ăn cơm.
Dương Tịch vừa ăn cơm, vừa chú thị cô, cơm ăn vào càng ngày càng không có hương vị, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt nồng đậm của hắn, Tầm Thiên Hoan vẫn trầm mặc không nói, chỉ là lực nắm đôi đũa ngày càng gia tăng……
Đừng như vậy nhìn, cô van hắn……
Nhưng là ánh mắt như vậy, cả buổi chiều đều chưa từng rời khỏi cô……
Dương Tịch, căn bản không có tâm trí làm việc.
Tầm Thiên Hoan không phải không cảm nhận được tấm lòng của hắn, mà là không muốn cảm nhận, cô không muốn để ý đến hắn thì hắn cứ liên tục ở trước mắt cô, cô muốn hận lại phát hiện càng đau khổ hơn.
Dương Tịch, có phải là Dương Tịch trước kia, cô đã không cách nào phân rõ.
Hiện tại cô cần một chứng cứ xác định.
Chương 105
Cứ như vậy sau vài ngày, các đồng nghiệp trong công ty cũng dần dần phát giác quan hệ giữa Dương Tịch và Tầm Thiên Hoan không bình thường. Trong công ty, ai cũng biết Tầm Thiên Hoan là người tâm phúc bên cạnh Dương Tịch, nên bất kì nhân viên nào gặp Tầm Thiên Hoan cũng đều bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi thân thiết, nhưng mà ẩn sau những khuôn mặt cười đó là cái gì, thì chỉ có bản thân người đó mới biết rõ. Tầm Thiên Hoan không thích loại cảm giác này, từ trước đến giờ cô chỉ muốn mỗi người đối xử chân thật với cô, vui vẻ chính là vui vẻ, không thích chính là không thích, không có làm những điều giả tạo, rập khuôn như vậy……
Có một ngày, thư ký của Dương Tịch đột nhiên nói bên tai Tầm Thiên Hoan rằng: “Tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng có đi đâu một mình.”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô ấy. Người thư ký kia thái độ điềm nhiêm lạnh nhạt.
Tầm Thiên Hoan hiếu kỳ: “Vì sao nói như vậy?”
Cô ấy chỉ cười nói: “Bởi vì trong công ty, danh tiếng của cô quá lớn, những gì tôi có thể nói với cô chỉ có vậy, chính cô hãy chú ý a.”
Tầm Thiên Hoan không khỏi sững sờ.
Tay Tầm Thiên Hoan đã gần như bình thường lại, kỳ thật vết thương cũng không sâu, hơn nữa được xử lý kĩ lưỡng nên nhanh chóng hồi phục.
Hôm nay thật là trời đất ban ơn, cả ngày Tầm Thiên Hoan đều không gặp Bắc Diệc Uy, mà Dương Tịch bởi vì một số việc đã sớm rời khỏi công ty. Giờ tan tầm, đứng trên quảng trường một mình, Tầm Thiên Hoan thoải mái mà thở phào một cái, cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
Hội tốt, hết thảy đều tốt!
Tầm Thiên Hoan không bắt được xe taxi, bất chợt cô lại muốn tận hưởng cảm giác một mình như vậy nên muốn thong thả đi dạo trên đường, hơn nữa đi bộ nhiều cũng có lợi.
Tầm Thiên Hoan bắt đầu thong thả bước đi, bước chân nhẹ nhàng, cô hít thở bầu không khí thoải mái, cứ đi mãi. Lúc này Tầm Thiên Hoan mới phát hiện cô lại đi tới căn nhà cô cùng Dương Tịch ở trước đây, Tầm Thiên Hoan sững sờ đứng ở đó, xảy ra chuyện gì, cô……
Tầm Thiên Hoan không khỏi cúi đầu xuống, mũi chân di di xuống đất……
Đột nhiên, phía sau Tầm Thiên Hoan xuất hiện vài người dáng vẻ không tử tế, Tầm Thiên Hoan còn chưa kịp phản ứng, những người kia liền bắt lấy bờ vai của cô, kéo cô vào trong ngõ nhỏ……
Tầm Thiên Hoan kinh hoảng không thôi, hét lớn: “Các người là ai, muốn làm gì? Cứu mạng cứu mạng a!”
Một người trong đó che miệng của cô, không cho cô bất kì cơ hội lên tiếng nào, đây là một ngõ cụt, đi một lúc đã đến cuối đường, vì vậy, nhóm người liền đem cô ném xuống đất, cô bị đau không thôi nhưng cũng không có kêu ra tiếng, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn mấy thanh niên đều khoảng 27,28 tuổi gì đó, cô lạnh lùng nói: “Các người là ai?”
Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen tiến đến chỗ Tầm Thiên Hoan: “Là những người đàn ông của cô!”
Tầm Thiên Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Ai phái các người tới?”
“Cô cho rằng chúng ta sẽ nói cho cô biết sao?”
“……” Tầm Thiên Hoan tìm kiếm một tia cơ hội cuối cùng, nói: “Như vậy, muốn như thế nào các người mới bằng lòng thả t