
Độc sủng chị dâu
Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328884
Bình chọn: 8.5.00/10/888 lượt.
vạn công nhân, cho nên không thể qua loa được.”
Khả cũng như kẻ thức tỉnh của hắn, thời thời khắc khắc nhắc nhở bên tai hắn.
Dương Tịch xuống giường, chuẩn bị thay quần áo bệnh, hít vào thật sâu, bất đắc dĩ: “Khả, cậu thật không muốn làm vị trí tổng giám đốc?”
Khả quyến rũ ra một vòng không mấy vui vẻ, nói: “Cái vị trí đó không thuộc về mình.”
“Nói những lời này… ” Dương Tịch mạc cười: “Nên là mình.”
“Cũng giống như cậu, mình cũng không muốn ngồi vị trí kia.” Khả ngồi thẳng lên nhìn ra xa bầu trời ngoài cửa sổ, nói: “Bất quá mình chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mình thôi, tuy biết rõ, cậu cũng giống mình, nhưng cha mình đã giao cho cậu vị trí tổng giám đốc công ty, vậy cũng không có biện pháp, dù cho cậu không muốn làm, mình cũng lực bất tòng tâm.”
Dương Tịch thở dài: “Hảo một câu ‘Lực bất tòng tâm’ a.”
Khả trầm mặc một lát, đợi Dương Tịch thay quần áo: “Chuẩn bị sẵn sàng sao? Từ hôm nay trở đi, thân phận thật của cậu chính là Thiên Hoa tổng giám đốc — Hoắc Hoa Tịch!”
Bất kể là Hoắc Hoa Tịch, hay là Thiên Hoa tổng giám đốc……
Hắn chỉ muốn làm Dương Tịch của cô mà thôi.
Nhìn Dương Tịch tâm sự nặng nề, Khả hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Dương Tịch trầm tư nửa ngày, cuối cùng nói: “Mình suy nghĩ…… sớm muộn gì có một ngày sự thật được phơi bày, sau đó…… Cô ấy sẽ như thế nào? Giải thích bao nhiêu nữa…… Cũng khó khăn vãn hồi…….”
Ông trời, làm sao có thể đến bước này?
Khả thử hỏi: “Nếu như…… Cô ta không thông cảm cho cậu, dứt khoát chia tay với cậu, rời đi, cậu phải làm như thế nào?”
Dương Tịch nhìn hắn: “Tôi đây cùng tử, còn có gì khác nhau?”
Chương 90: Đối Mặt
Ánh mắt Tầm Thiên Hoan vô thần, tùy tiện chọn đại một bộ quần áo thay vào rồi đi ra ngoài. Cô không nhớ rõ mình đã ăn uống gì chưa nữa, cô chỉ nhớ cả ngày hôm qua Tịch chưa có về nhà, cô cũng ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, cuối cùng đứng dậy ra ngoài……
Thân thể còn có bao nhiêu lực chèo chống? Cô không quản nữa, chỉ cần chân còn có thể đi, chỉ cần mắt còn có thể mở ra, cô cứ tiếp tục đi lên phía trước, cố dựa vào ý niệm trong đầu đi đến hướng công ty thiên hoa……
Sắp đi đến tòa nhà công ty, một chiếc xe quen thuộc có rèm che dừng lại bên cạnh Tầm Thiên Hoan, cửa xe mở ra, Bắc Diệc Uy bước xuống xe, đến bên cạnh Tầm Thiên Hoan, chú thị cô, có chút nhíu mày nói: “Sắc mặt của em thoạt nhìn rất kém cỏi, làm sao vậy?”
Tầm Thiên Hoan chậm rãi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tôi không sao.”
“Còn nói không có việc gì, sắc mặt kém như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không có hơi.” Bắc Diệc Uy bất đắc dĩ thở dài, vịn cô: “Nhanh lên xe a.”
Bắc Diệc Uy đến đỡ Tầm Thiên Hoan ngồi vào xe, sau đó chính mình lái xe tới Thiên Hoa.
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói: “Ngày hôm qua, có phải là không nhìn thấy Dương Tịch?”
Tầm Thiên Hoan nghi hoặc nhìn hắn.
“Nhìn em vô hồn, cũng biết sự tình không có một bước tiến triển. Bằng không, em cũng sẽ không tới nơi này.”
Tầm Thiên Hoan cúi đầu xuống, cô không nói gì, cô không lời nào để nói, đúng vậy, đích thật là như vậy, nếu tối hôm qua Tịch trở lại, cô căn bản không cần chạy đến nơi đây để van cầu chứng cớ gì.
“Đúng, tối hôm qua anh ấy chưa có trở về.” Hơn nữa điện thoại cũng không có.
Trong lòng cô thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên, trắng đêm hắn không về, cũng không có gọi điện thoại về.
Chớ nói trước kia, nếu là trước kia, cô cũng sẽ hoảng hốt không thôi.
Tịch……
Cô nhớ hắn, nhớ hắn đến dường như phát điên.
Chính là, hắn có biết không?
Đến Thiên Hoa, bởi vì hội trường ký kết có giới hạn, không phải nhân viên có quan hệ không được tùy ý vào hội trường, Tầm Thiên Hoan cùng lắm cũng coi như một tiểu viên chức bưng tư liệu, đi đằng sau tất cả mọi người và len vào ở chính giữa nhiều người đàn ông, vóc dáng cô thấp bé, mà quần áo lại rất giản dị, cô rất dễ dàng không bị để mắt đến.
Bắc Diệc Uy dẫn đầu một đoàn người tới hội trường trước, kỳ thật bọn họ là đến đúng giờ, nhưng mà vị kia – vị tổng giám đốc Thiên Hoa thần bí nhất giới buôn bán lại còn chưa tới, Bắc Diệc Uy cùng nhóm người cũng không nhiều lời, đều bảo trì trầm mặc, chờ đợi.
Tin tức Dương Tịch đến hội trường rất là rầm rộ bởi vì hắn là lần đầu lộ diện trong công ty, tất cả công nhân đều đến từ sớm để hi vọng được xem mặt tổng giám đốc Thiên Hoa, có thể so với mặt rồng.
Thẳng đến lúc hắn lộ diện, tất cả công nhân lại chỉ an phận.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên khuôn mặt tuấn mỹ, bất kể là nam hay nữ, những ánh mắt kia hoàn toàn đều là kinh diễm, một khắc này bọn họ tựa hồ quên hô hấp, còn sợ rằng sau một khắc này có một vài nhân viên nữ trẻ tuổi sẽ thét lên tiếng.
Một người đàn ông mỹ đến như thế, lại không mất vẻ nam tính sức quyến rũ, sao không khỏi làm người ta vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ?
Bất quá mới hai mươi mấy tuổi lại là tổng giám đốc của công ty lớn như thế, kinh doanh hữu mô hữu dạng, mà lại trong một thời gian ngắn, đột nhiên thu mua một tập đoàn so với Thiên Hoa còn khổng lồ, to lớn hơn – Bắc thị quy về dưới cờ, thật là làm cho người trong nghiệp giới đều bị rung động!!
Tiến hội trường……
Hai cánh cửa mở ra, Dương Tịch dẫn đầu mọi n