
Độc sủng chị dâu
Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329902
Bình chọn: 8.5.00/10/990 lượt.
muốn gặp hắn?” Bắc Diệc Uy nói: “Chính là, anh không muốn em đi gặp hắn, làm sao bây giờ……”
Tầm Thiên Hoan cúi đầu, nói: “Van cầu anh……”
Cô thật sự nhớ…quá nhớ…rất muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn, lập tức bổ nhào vào trong ngực của hắn, hắn nhất định dùng giọng điệu ôn nhu nhất, dùng ánh mắt ôn nhu nhất nhìn cô, ôn nhu trấn an cô, chỉ cần gặp được hắn, thế giới cũng không mang vẻ hắc ám……
Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Anh không muốn em đi gặp hắn.”
Tầm Thiên Hoan vẻ mặt cầu xin :“Tôi sẽ chết, tôi sẽ lập tức chết mất!”
Hắn lập tức lớn tiếng quát: “Anh đây sẽ cùng chết với em!”
“Tôi không muốn!” Cô nói: “Anh là ai? Tôi và anh quan hệ gì cũng không phải, anh dựa vào cái gì muốn chết theo cùng tôi?! Không cần ! Tôi không muốn! Tôi hận Bắc gia, tôi chán ghét Bắc gia, tôi muốn rời đi Bắc gia!”
Bắc Diệc Uy ngạc nhiên, một lòng kinh hoàng, không còn kiềm chế được bản thân, điên cuồng giận dữ, không nghĩ cô sắp rời đi…… Vĩnh viễn vĩnh viễn rời đi……
“Anh sẽ không để cho em rời khỏi anh!” Bắc Diệc Uy đột nhiên đứng dậy ôm thân thể mềm mại của cô, chăm chú ôm lấy, căng thẳng giống như là muốn đem hai thân thể kết hợp cùng một chỗ, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không thể tách rời, “Tuyệt không cho phép em rời đi anh, em là người phụ nữ của anh!!”
Tầm Thiên Hoan bối rối: “Không……”
Hắn chăm chú ôm cô, từ từ nhắm hai mắt, hỏi: “Muốn anh làm như thế nào em mới có thể không rời khỏi anh?”
“Cầu anh…… Tịch, cho tôi tìm đến Tịch được không? Tôi van cầu anh……” Cô khóc nuốt.
Hắn tiếp tục nói: “Có phải là, anh đem hắn tới, em nhất định không rời khỏi anh?”
“Tịch……”
“Có phải là gặp được hắn, em cũng sẽ không khóc?”
“n…… Tịch sẽ không để cho tôi khóc, tôi sẽ không khóc ở trước mặt của anh ấy, Tịch đã nói nếu như tôi khóc, nếu như tôi thương tâm, anh ấy có thể so với tôi càng thương tâm……”
Bắc Diệc Uy vẻ mặt đờ đẫn: “Em là đang nói anh sao?”
Cô đánh vào thân thể của hắn, bi thiết: “Bắc Diệc Uy, anh là đại phôi đản! Vì cái gì không đi tìm Tịch cho tôi? Bại hoại, anh là đại phôi đản! Tôi chán ghét anh!”
Cô cố hết sức, liều mạng đưa hắn đẩy ra, cô nói: “Chính mình đi tìm, tôi không cầu anh, tôi tại sao phải cầu anh, chính mình vẫn có thể đi tìm, chỉ cần tôi đi tìm Tịch, Tịch lập tức sẽ xuất hiện ở trước mặt của tôi, Tịch vĩnh viễn đối với tôi tốt nhất!”
Hắn giữ chặt cánh tay của cô, nói: “Vì cái gì?”
“Thả tôi ra!”
“Em một mực yêu mến người kia như vậy sao?”
“Bắc Diệc Uy, tôi bảo anh thả tôi ra! Mau buông!” Cô dùng hết sức trong thân thể, tia khí lực cuối cùng muốn đẩy hắn ra.
Hắn nói: “Chính là, anh yêu em……”
Thanh âm của hắn rất nhỏ, cô không có nghe hắn đang nói cái gì.
Bắc Diệc Uy chú thị cô, sau một lúc lâu, hắn mặt không biểu tình đem cô đẩy trở lại trên giường, đơn giản làm cho cô nằm trên giường xong, hắn nói: “Em yên tâm, chỉ cần là người em muốn gặp, anh sẽ đi tìm tới cho em, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đều đem hết toàn lực làm được cho em.”
Cô nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt sững sờ nhìn hắn.
“Anh hiện tại lập tức đi bắt hắn đến ngay.” Hắn nói: “Nhưng là, em tốt tốt nằm, không cho phép khóc, ngoan ngoãn nghe lời nằm, chờ anh trở lại, em có thể làm được sao?”
Ánh mắt của cô đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có vệt nước mắt, nhìn hắn nửa ngày, cô gật gật đầu.
Chương 69
Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình đi ra ngoài phòng bệnh, trên hành lang đi vài bước, bước chân dừng lại, lưng tựa tại trên vách tường, đầu ngửa ra sau, trong hành lang người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ tới tới lui lui…… Nhưng là, hắn vẫn cảm thấy cô tịch, thâm tâm cô đơn, lạnh giá như băng thấu xương……
Rất lâu sau đó……
Hắn chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, liên tiếp nhấn số, tuy là lần đầu tiên gọi cho số này nhưng hắn lại phi thường quen thuộc, đơn giản là, cùng hắn có quan hệ……
“Uy?”
Một lát sau, Bắc Diệc Uy mới mở miệng: “Tôi là Bắc Diệc Uy.”
Bên kia dừng một hồi, Dương Tịch đột nhiên cười: “Cái này thật đúng là kỳ lạ quý hiếm, anh sao lại có thể gọi điện thoại cho tôi! Nói đi chuyện gì?”
Ánh mắt Bắc Diệc Uy trống rỗng, hắn nói: “Cô ấy muốn gặp anh.”
“……”
Bắc Diệc Uy giọng điệu lạnh như băng: “Tầm Thiên Hoan muốn gặp anh lập tức, ngay lập tức!”
“Vậy cô ấy vì cái gì không tự mình điện thoại với tôi?”
“Cô ấy bị bệnh.”
Dương Tịch ra vẻ giật mình: “Tại sao bệnh?”
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt: “Nói ra rất dài dòng, nhưng là anh bây giờ có thể đến liền không? Cô ấy….. tâm tình có chút không ổn định……”
“Cái gì?”
Cất điện thoại vào, ánh mắt Bắc Diệc Uy cũng giống như sâu trong đáy lòng hắn, chỉ có tịch mịch cùng cô đơn, thân hình thon dài to lớn, còn có khuôn mặt tuấn dật khôn cùng hiển thị rõ chán nản……
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua……
Quẩn quanh trong không khí bên hắn một vòng phiền muộn…….
Cái này hết thảy, tính cái gì? Bắc Diệc Uy, ngươi có biết hay không ngươi có bao nhiêu vô dụng? Liền tự mình người yêu đều bảo vệ không được, thậm chí còn bởi vậy mất đi tất cả, kết quả là, chỉ chừa cho mình một phần hoảng sợ cô độc…… Càng buồn cười chính là, còn nghĩ đưa người đàn ông khác đến bên cạnh của cô ấy…… Cái này tính c