Snack's 1967
Độc sủng chị dâu

Độc sủng chị dâu

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210045

Bình chọn: 10.00/10/1004 lượt.

h đi tới, nói: “Biết không?”

“Cái gì?”

“Cô ấy trong lúc hôn mê, một mực kêu tên của cậu……”

Dương Tịch bỗng nhiên giương mắt, nhìn về phía vẻ mặt hờ hững của Khả, nói: “Phải không?”

Khả nói: “Trải qua chuyện này, mình hiện tại có thể xác định, cô ấy yêu cậu, hơn nữa phi thường lệ thuộc vào cậu, trong vòng vài ngày vừa qua, cô ấy đem tất cả hy vọng ký thác vào trên người của cậu, có lẽ cô ấy cho rằng người cứu cô ấy chỉ có cậu……”

Dương Tịch nghe vậy giật mình sững sờ hồi lâu, sau đó cười ra tiếng: “Nói như là thật vậy?”

Khả phiết môi cười: “Mình cũng là đoán mà thôi.”

“Cậu đã đưa Thiên Hoan đến bệnh viện này rồi chứ, Bắc Diệc Uy đã tới chưa?”

“Yên tâm đi, mình chờ Bắc Diệc Uy đến bệnh viện, mới lén lút rời đi, hắn lúc này sẽ nhất định ở bên cạnh của cô ấy.”

“Cậu không có bị hắn phát hiện?”

Khả buồn cười: “Mình cũng không ngốc đến nỗi để hắn phát hiện.”

Dương Tịch nói: “Như vậy cũng tốt.”

Khả cầm lên ly nước còn một nửa uống cạn, nói: “Bắc Diệc Uy chính là tình địch của cậu a, lần này vì cái gì đem Tầm Thiên Hoan đặt vào trong tay của hắn?”

Dương Tịch nói: “Cậu là thật không rõ hay là giả không rõ?”

Khả nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cái hiểu cái không.

Dương Tịch nói tiếp: “Thiên Hoan bị bắt cóc, ngoại trừ song phương, không có bất luận kẻ nào biết rõ. Mình hiện tại nếu là giữ Thiên Hoan ở bên cạnh, nhất định sẽ khiến Bắc Diệc Uy hoài nghi!”

Khả đồng ý gật đầu, nói: “Khá tốt, Dương Tịch không có bị cảm tình làm cho hôn mê đầu!”

Dương Tịch trừng liếc: “Cậu nói gì vậy? Mình – Dương Tịch một mực hiểu được chuyện nên làm, hơn nữa muốn hoàn thành thúc thúc nguyện vọng – chiếm đoạt Bắc thị, bây giờ là thời điểm quan trọng, Bắc Diệc Hâm vừa chết, tập đoàn Bắc thị như rắn mất đầu, mà Bắc Diệc Uy thì không cần phải tính, Bắc thị tập đoàn từ trên xuống dưới không ai phục tùng một tên công tử suốt ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng phóng đãng, tập đoàn Bắc thị lòng người bàng hoàng, trong khoảng thời gian này là đối phó tốt nhất!”

Khả ánh mắt đột nhiên sáng: “Đúng vậy, đây mới là mục đích cuối cùng nhất của chúng ta!”

Chương 67

Bắc Diệc Uy ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn người ở trên giường hôn mê – Tầm Thiên Hoan, chỉ thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, nhắm hai mắt, cau chặt lông mày, môi khẽ nhếch rồi lại khẽ mím, thì thào, đại đa số đều nghe không rõ đang nói cái gì, nhưng mà Bắc Diệc Uy lại nghe đến cái chữ kia:

“Tịch…… Tịch……”

Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Bắc Diệc Uy không có bất luận biểu cảm gì, khêu gợi môi nhếch, đôi mắt đen nhánh thật sâu, nhìn chằm chằm vào thân thể trên giường, hắn chậm rãi giơ lên ngón tay thon dài mà tiết cốt rõ ràng, ngón tay trên không trung chần chờ rồi vươn hướng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn mê xoa gò má lúc lạnh lúc nóng, da của cô rất tốt, sờ vào cực kỳ thoải mái, vài ngày không gặp mà cô tựa hồ gầy không ít, thịt trên gò má đã gầy một nửa, hai má thịt thiếu, cái cằm cũng hơi chút tiêm tiếu rất nhiều, Bắc Diệc Uy phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không những đã để ý dung mạo của cô, mà hắn còn để ý lòng của cô……

Tầm Thiên Hoan hôn mê một đêm, Bắc Diệc Uy tại bên giường trông, đa số thời gian đều là lẳng lặng nhìn cô, lau mồ hôi trên trán cho cô, mỗi lần chăn đắp bị cô vô tình xốc lên hắn lại cẩn thận kéo lại cho cô, thật sự quá mệt mỏi hắn sẽ thiêm thiếp một hồi, nhưng là tính cảnh giác của hắn rất cao, chỉ cần Tầm Thiên Hoan vô ý động động, hắn đều tỉnh lại, sau đó, tiếp tục quan sát cô, ngẫu nhiên nghiêng hạ thân đi, tại trên gương mặt của cô nhẹ nhàng hôn xuống……

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, gió nhẹ nhàng mà quét lá cây, Tầm Thiên Hoan y nguyên nhắm mắt……

Bắc Diệc Uy từ trên ghế đứng lên, thân hình khêu gợi chậm rãi đi đến cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngẩn người……

Tầm Thiên Hoan ngón tay giật giật, trong miệng nỉ non âm thanh càng lúc càng lớn: “Tịch…… Tịch……”

Bắc Diệc Uy tựa ở cửa sổ nhìn cô, ánh mắt thật sâu, tim đập rộn rã như máy móc hỗn loạn, tìm không thấy bất luận cái gì cảm tình……

Đến tối đêm, Tầm Thiên Hoan rốt cục chậm rãi mở to mắt, như phiến lông mi giương khải, một đôi mắt long lanh như nước khẽ chớp, đôi mắt trong suốt, đầu óc có chút choáng váng, trong miệng không ngừng kêu: “Tịch…… Tịch…… Anh ở đâu?”

Bắc Diệc Uy bỗng nhiên giật mình, trong nháy mắt ánh mắt sáng lóe lên ánh sáng kinh hỉ, chú thị Tầm Thiên Hoan, trên môi rốt cục hiện lên nét cười, mừng rỡ nói: “Thiên Hoan, em rốt cục tỉnh!!”

Tầm Thiên Hoan mơ màng nghe tiếng, có chút quay đầu, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng Bắc Diệc Uy tuấn tú lạnh lùng, nhưng là, rất mơ hồ, mơ hồ làm cho cô thấy không rõ mặt mũi của hắn, không biết hắn là ai, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Tịch…… Tịch……”

Bắc Diệc Uy sững sờ, trên môi nét cười biến mất, ánh mắt lại khôi phục thâm trầm, nhìn cô mà không nói.

Tầm Thiên Hoan chậm rãi rút tay từ trong chăn ra, sau đó cố hết sức chỉ hướng Bắc Diệc Uy, ánh mắt mơ hồ: “Tịch……”

Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan khô