
i với tấm gương, sau đó bình tĩnh trở lại.
“Này,” cô lớn tiếng nói, “Kỳ thật…vì sao anh đến tìm em? Cho dù bố em nói đó là nguyện vọng của ông ấy, anh cũng không nhất định phải hoàn thành nguyện vọng này mà để em gia nhập vào đây.”
Chu Diễn không trả lời, vì thế cô nói tiếp: “Em không biết gì cả, em vốn…vốn không có cách nào thay thế ông ấy đâu, em cảm thấy mình chính là gánh nặng của mọi người.”
Anh vẫn trầm mặc, cô tưởng rằng, có lẽ anh đang nghĩ ngợi nên trả lời vấn đề này của cô như thế nào. Nhưng trong lúc chờ đáp án, cô chợt không muốn lắng nghe câu trả lời của anh, có lẽ anh chính là người như vậy, hứa với người khác rồi thì nhất định phải hoàn thành, có lẽ cô chỉ là chờ mong điều gì đó không thực tế…
Trong bầu không khí yên lặng này, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh xa lạ nhưng quen thuộc đối với Tri Kiều, cô đứng thẳng dậy, có một dự cảm chẳng lành bắt đầu sôi trào dưới đáy lòng —— bởi vì cô biết, đó là tiếng nôn mửa của Chu Diễn.
Cô lao ra khỏi phòng tắm, Chu Diễn đang ngửa mặt lên ngã vào ghế, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng giây tiếp theo, khi cô đến nhìn máy tính xách tay đặt trên bàn của mình, cô không thể kiềm chế mà hét lên:
“Chu Diễn, em muốn giết anh!”
Chương 2: Nữ Vương Mỉm Cười Và Hoàng Tử Bão Tố
Sân bay Heathrow bất cứ lúc nào cũng chật ních người từ khắp thế giới, hôm nay cũng vậy không có ngoại lệ. Hàng người xếp trước quầy gửi hành lý thật sự dài, Thái Tri Kiều đeo ba lô từ vai trái đổi sang vai phải, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, may là cách giờ máy bay cất cánh còn một khoảng thời gian dài. Cô gái tóc vàng mắt xanh ở phía sau quầy mỉm cười ngọt ngào nhưng lại vụng về còn đang hỏi đồng sự ở quầy sát vách liên tục, Tri Kiều bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà dùng bàn chân gõ nhịp nhàng trên mặt đất, đây là thói quen của cô, một thói quen không quá nho nhã.
“Bố em không thích con gái như vậy, đây có vẻ như không có giáo dục.” Có một tiếng nói.
Cô quay đầu lại, là Chu Diễn đứng ở phía sau cô, cười như không cười mà nhìn cô. Hôm nay anh vẫn rất quý ông, áo sơ mi màu trắng sữa và quần tây cùng màu, chỉ có dây nịt và giày là màu đen. Áo khoác treo trên cánh tay, va ly hành lý đứng ngay ngắn bên cạnh anh, Tri Kiều bất giác ngắm đôi giày vải đã hơi cũ trên chân mình —— nếu như không nói, có lẽ không ai biết bọn họ cùng nhau đi.
Nhớ tới “việc không thoải mái” tối qua, Tri Kiều mấp máy môi, quay mặt sang chỗ khác làm bộ không nghe thấy.
Chu Diễn cố ý ló người sang đây, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Anh nheo mắt lại nhìn kỹ đôi mắt cô, dùng giọng điệu anh trai lừa gạt: “Được rồi, tôi bằng lòng đền em một máy tính khác, hoặc là em có thể trừ tiền lương của tôi.”
Cô trừng anh, cố gắng duy trì vẻ mặt không thay đổi.
Chu Diễn bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng là nhìn thấu cô, vừa cười vừa lắc đầu.
Tri Kiều bỗng nhiên rất muốn biết, giờ phút này ở trong mắt Chu Diễn cô là người như thế nào, cô là gì đối với anh?
Cô đoán rằng, có lẽ anh coi cô là đồng nghiệp, có lẽ là em gái, nhưng không phải là một “phụ nữ” —— ý của cô là, loại “phụ nữ”…loại có thể phát sinh chút gì đó.
“Chu Diễn?” Một giọng nữ nghe ra rất tinh tế vang lên bên tai bọn họ.
Tri Kiều kéo khoé miệng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Thanh âm của cô rất hay, đương nhiên, người còn đẹp hơn.
“Thang Dĩnh,” Chu Diễn nói, “Sao em lại ở đây?”
“Đừng nói nữa, em đến viết bản thảo, bài báo về lữ hành, hỏng bét là trời không cho em đi du lịch, với em mà nói quả thực là ác mộng!” Người đẹp khoa trương mà đảo mắt khinh thường. Hôm nay cô mặc áo sơ mi không tay màu trắng, lộ ra cánh tay dài nhỏ mà trắng trẻo, quần jean bó sát người lại vừa vặn buộc quanh đường cong xinh đẹp.
Chu Diễn bị cô chọc cười, “Đi du lịch cũng phải cần trời cho sao?”
“Đương nhiên,” cô nói, “Ví dụ như em không thể chịu được ngồi trong cabin thời gian dài, không chịu nổi cùng các du khách từ khắp nơi trên thế giới chen chúc trong nhà bảo tàng gì đó, hay giáo đường, đương nhiên điều em không thể chịu đựng được chính là cái gọi là leo núi ngắm cảnh tại công viên quốc gia.”
Tri Kiều rủ mắt xuống nhìn đôi giày cao gót màu đỏ cao chừng 10 cm trên cặp chân của người đẹp, chờ đợi một ngày nào đó có thể nhìn thấy cảnh tượng chủ nhân của chúng nó mang chúng nó leo núi.
“Ồ, đúng rồi, chuyến bay của em sáu giờ rưỡi cất cánh, anh thì sao?”
“Thật khéo, chúng ta cùng chuyến bay.” Nụ cười của Chu Diễn có đôi khi mê chết người.
“Thật sự!” Thang Dĩnh mở to mắt, bộc lộ vẻ vui mừng.
“Có thể chứ?” Chu Diễn vươn tay trống không kia, Thang Dĩnh buông va ly hành lý trong tay, giao cho anh, nhìn qua rất tự nhiên.
Thang Dĩnh cũng quen biết lão Hạ, Cá Mập và A Khố, cô chào hỏi với bọn họ, lúc đến phiên Tri Kiều, người đẹp chỉ mỉm cười gật đầu.
Tri Kiều cười cười có lệ, quay người lại, cúi đầu nhìn áo thun không thể thấy được hình dáng gì của cơ thể trên người mình, lại nghĩ tới cô đang đeo ba lô nặng nề trên vai, trong lòng chợt không có cảm thụ. Đến lượt cô làm thủ tục đăng ký, cô gái tóc vàng mắt xanh nỗ lực mỉm cười với cô, nhưng cô lại chẳng đưa ra biểu c