XtGem Forum catalog
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326745

Bình chọn: 7.00/10/674 lượt.

t lấy tay cô kéo vào mình, cô nhanh chóng gọn trong vòng tay của anh. Dĩ nhiên cô cũng đáp lại anh bằng một cái ôm ấm áp đã lâu không gặp, nhưng chỉ giống như của một người em gái với một ông anh trai mà thôi.

– Em vẫn khỏe chứ? _ anh vuốt nhẹ mái tóc cô.

– Em rất rất khỏe đây, còn đợi anh về bắt đền nhiều nhiều đĩa cơm gà cho em chứ. Chả thế mà lúc nào anh cũng gọi em là chicken rice sao. Hì… _cô vỗ lưng anh đốp đốp.

Anh phì cười bởi câu nói của cô.

– Anh nhớ em nhiều lắm Na ah! Em cũng nhớ anh chứ?

– Không em không nhớ.

– Em nói thật hả…? _ anh đẩy cô ra, ghìm chặt hai vai cô.

– Không những nhớ mà rất rất nhớ, rất nhớ được chưa ông anh?

Anh cười sung sướng lại ôm cô vào vòng tay tiếp.

– Thôi thả em ra coi, mất công ai nhìn thấy lại hiểu lầm thì em có mà lượm gạch về xây nhà cũng không hết.

– Yên tâm! Lúc ấy anh sẽ lượm về xây nhà cùng em.



– Con gái con đứa gì mà tự nhiên như con trai vậy, trời trời…! Còn làm gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy trời? Đúng là… thật không chịu nổi mà. _ thấy cảnh đó, cậu chỉ muốn bay vào kéo cô ra rồi tặng tên kia vài quả ổi tím ngay lập tức.

– Này! Đừng nóng, cậu định làm gì vậy? _ Hoàng Lâm đã kịp kéo tay cậu lại.

– Tôi…

– Tức lắm phải không? Muốn bóp chết anh chàng kia đúng không?

– Tôi… hứ, việc gì tôi phải làm vậy.

– Nhưng trên trán cậu ghi rõ là có đấy.

– Đừng có luyên thuyên. _ cậu giằng tay ra định bỏ đi.

– Khoan đã, anh ấy là Quốc, là bạn thân của anh trai Na Na, đã mấy năm họ không gặp nhau nên cậu phải thông cảm cho họ chứ. Hơn nữa tôi nghĩ, Na chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.

– Sao cậu chắc? Đó chỉ là suy nghĩ của riêng cậu.

– Có thể, nhưng tôi chắc một điều là anh ấy không chỉ đơn thuần xem Na Na như em gái. Vậy nên, tôi muốn cậu hãy đấu tranh đi. Hãy cạnh tranh công bằng, anh bạn ạ!

– Nhưng…

– Chậc, về khoản này thì cậu chỉ đáng xách dép cho tôi thôi nhé. Cậu có thấy tôi có ngần ngại gì khi Kì Lâm thẳng tiến không? Người ta nói hạnh phúc là đấu tranh mà, chán cậu quá! Cậu cứ từ từ suy nghĩ ha, tôi đi đây! Nhanh còn kịp nhé người anh em.

Cậu đứng đó nhìn hai người, suy nghĩ lúc lâu *Lâm nói cũng phải, nhưng lỡ nhỏ không thích mình nhỡ nói ra đến cả cơ hội làm bạn dợ cũng không còn thì… biết tính sao đây?*



– Thảo nào sáng giờ mắt em cứ giật liên hồi, thì ra là báo hiệu anh đến.

– Tại nó nhớ anh quá đây mà… haha.

– Tự xướng quá nhẩy! Hì… mà anh đến trường em có việc gì ah? _ hai người ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó nói chuyện.

– Ừhm, anh đến để làm việc.

– Làm việc? _ cô ngạc nhiên.

– Có gì mà em ngạc nhiên vậy?

– Em nhớ anh đâu có theo ngành sư phạm?

– Ừhm, em nhớ chính xác đấy!

– Vậy… thế anh làm gì ở đây nếu không dạy học?

– Anh được mời đến phụ trách về mảng thông tin của trường em ah!

– Ohhhh thì ra là vậy! Giống như công việc của một lập trình viên không anh?

– Ờm… cũng gần như thế đó em.

“Tùng tùnggggg”

– Haiz… đến giờ em vào lớp rồi, gặp anh nói chuyện hàn huyên sau nhé. Mà anh còn nhớ địa chỉ nhà em đấy chứ?

– Còn chứ cô bé, sao anh quên được.

– Vậy anh rảnh thì ghé nhà em chơi nghen, nội nhắc anh suốt.

– Ừhm, anh hứa!

– Thôi em đi nha, bye anh.

– Tạm biệt em.

Cô nhanh chân chạy vào lớp.

– Anh sẽ không để tuột cơ hội được bên em một lần nữa Na ah! _ anh hạ quyết tâm.

……o……

Một tuần nữa trôi qua, không có gì đáng nói ngoài việc Quốc trở về và vị trí No.1 cô vừa giành được cả. Liệu có phải sự thanh bình hiện giờ là để bắt đầu cho sự khuấy động nhịp sống kế tiếp lên nốt thăng không… ?

…..

Tan trường

Cô lại tiếp tục đi bộ trên con đường với hàng cây và cả những bản nhạc quen thuộc, đã một tuần nay cô đi bộ đến trường rồi lại về nhà; kể từ cái hôm cô đi bộ vì sợ xui ấy mà cô đã nhận ra được cái vui của thú ngao du đi bộ. Vả lại nhà cách trường cũng không xa lắm nên cô quyết định từ nay sẽ đi bộ đến trường coi như tận hưởng chút mùi nắng mới, không khí mới, cả những giọt sương mới và cũng coi như tập thể dục buổi sáng vậy.

“Kítttt” _ cậu thắng xe đạp lại, dừng cạnh cô.

– Lên đi! Giờ này mà còn ở đó hái hoa bắt bướm.

– Ê nhóc, cậu thấy tôi hái hoa bắt bướm hồi nào hả? Hả? Hả?… Mà ngu chi đi với cậu? Định gài tui vào bẫy rồi bắt tui làm tài xế hả? Mơ đi, tui không ngu. Hứ…

– Có ai nói để cậu chở đâu, lên, tôi chở!

Cô nhìn cậu dò xét:

– Thật?

– Bộ nhìn tôi giống giả tạo lắm hả?

– Về lấy gương soi đi, không phải giống mà là một thì có.

– Lôi thôi rắc rối như bà già khó ưa, giờ có lên tôi chiử về không?

– … _ cô nheo mày vờ suy nghĩ.

Bỗng đâu

“Brừm brừm…” _ tiếng động cơ từ phía sau cô cậu vang lên rồi từ từ nhỏ lại và cuối cùng là đứng cạnh hai người.

Hơi bất ngờ, cả hai đều nhìn người đàn ông từ từ bỏ mũ bảo hiểm ra…

– AAAAAAAA anh Quốc! _ cô reo lên.

Cậu thì đang phóng tên lửa vào Quốc nhưng rất tiếc anh ấy không chút mảy may để ý đến cậu mà đúng hơn là không hay biết về sự có mặt của cậu.

– Em nhận không ra anh đấy, trông anh lẫn xe đều chuẩn Xman luôn! Cô nào qua đường bây giờ cũng đang lác mắt lẫn ghen tị với em vì em có phúc được diện kiến ông anh vừa đẹp trai lại còn đúng chuẩn perfect nữa