
c với hai vị nghệ sĩ ấy và gửi tới quý vị những bài hát thật sớm thật hay hơn nữa! Xin cảm ơn!… _ MC khổ sở “dỗ dành” những vị khách cưng của quán.
…
Rời khỏi sân khấu Quốc và Gia Linh chọn một chỗ yên tĩnh nhất để ngồi xuống…
– Không ngờ hai kẻ dưng lại kết hợp ăn ý thế nhỉ! _ Gia Linh nhấp môi chút rượu.
– tôi không nghĩ rằng cô có giọng hát tuyệt vời đến thế. _ Quốc nói.
– Bất ngờ lắm sao?
Gật
– Chả phải anh đã nghe nó một lần rồi sao?
– … _ Quốc đảo mắt một vòng. – Nhưng hôm đó là Gia Linh hát.
– Còn hôm nay?
– … _ Quốc không trả lời câu hỏi ấy mà cầm ly rượu lên tay. – Hy vọng sẽ còn có dịp đứng chung sân khấu với một bạn đồng hành ăn ý như cô! _ Quốc nói.
– …
___o0o___
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cậu đổ chuông.
– Alo!
“Kitsssssssssss” _ cậu phanh gấp.
– Thật không?
– “…”
– Ok em về liền!
Lập tức cậu quay đầu xe quay hỏa tốc về….
chishikarin_360
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 45
Bệnh viện…
– Sao rồi hai? _ vừa đến nơi cậu đã hỏi Gia Huy gấp gáp.
– …
– Anh nói Yuu tỉnh lại mà?
– Chỉ là có dấu hiệu thôi…
– Rồi sao?
– Nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
– Ta nghĩ con đã biết bây giờ mình phải làm gì rồi chứ? _ bà cậu đứng dậy nói.
– … _ cậu giữ im lặng.
– Gia Huy về thôi, để nó lại với con bé. _ bà nói rồi đi trước.
Đặt tay lên vai cậu mong cậu mau lấy lại sức mạnh rồi Gia Huy theo chân bà về.
Cậu bất lực ngồi phịch xuống ghế, cậu biết làm gì đây? Tình yêu với Na Na còn trách nhiệm với Yuu, Yuu đã mất đi chữ gia đình hoàn chỉnh bây giờ cô ấy cần một nơi làm chỗ dựa cho mình. Có thể mặc trách nhiệm đi theo tiếng gọi con tim không? Nhưng… trách nhiệm mà bà cậu đặt lên vai cậu không cho phép điều ấy xảy ra. Không lẽ hết cách thật chăng???
…
___o0o___
Ngoại ô thành phố…
Sau một chặng đường khá dài cuối cùng bánh xe cũng dừng lại.
Rất nhiều người cũng chọn nơi này để đi picnic cùng gia đình, nơi này đúng hơn là một khu sinh thái không thể tuyệt vời hơn.
– A cuối cùng cũng đến nơi. _ cô vươn vai. – Woaaa… _ cô tròn mắt trước cảnh tượng trước mắt.
Như một đứa con nít cô chạy ra đồng cỏ xanh rờn nằm xuống lăn qua lăn lại tận hưởng thiên nhiên.
– Em muốn nằm hay đi ăn trưa nào? _ Trâm Anh lắc đầu bật cười trước hành động của cô rồi hỏi.
– Em muốn nằm. _ cô nhắm mắt thư giãn nói.
– Vậy lát em ăn sau nhé?
Gật gật
…
– Hậyyyyy ya… _ cô vươn vai thật thoải mái thêm lần nữa. – Giá như được đến đây nằm trên tthảm cỏ này thường xuyên thì đúng là lên tiên.
– Vậy anh sẽ đưa em đến đây thường xuyên! _ giọng nói của hắn bỗng vang lên bên tai cô.
– AAA _ cô giật mình ngồi bật dậy.
Hắn chống tay lên nằm tạo dáng như kiểu nằm của nàng tiên cá kèm theo ánh mắt nhìn cô khiến cô sởn da gà.
Cô nhìn quanh kiếm tìm Trâm Anh và nội nhưng hai người ấy có lẽ đang ăn dưới tán cây nào đó rồi.
– Em đói rồi à? Vậy đi ăn thôi.
– Kệ tôi sao anh cứ ám tôi mãi thế?
– Ô anh đi theo đàng hoàng chứ có phải khói đâu mà ám em?
– Hứ. _ cô nguýt cháy mắt rồi đứng dậy phủi quần bỏ đi.
…
– Oa ngon thế! Bánh này ai làm mà ngon vậy ta? _ cô tấm tắc.
– Cái đuôi con dài cả trượng rồi kìa. _ nội hất mặt sang cô.
– Híhí _ cô khoái trí.
– Biết em làm rồi bây giờ thì ăn đi rồi đi chơi nữa chứ đến đây rồi mà chỉ ngồi một chô thì… phí công đi lắm.
– Yes sir! _ cô đưa tay nghiêm chào. – Nè!
“Đét” _ cô nẻ vào tay hắn khi hắn vừa chạm vào miếng bánh.
– Ui ya…
– Ai cho anh ăn mà đụng hở?
– Đói thì ăn chứ sao?
– Ở đây hết phần rồi đi chỗ khác kiếm ăn đi nhớ. _ cô gom hết đồ lại không cho hắn đụng đến.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì?
– Rõ ràng anh thấy còn một cái mà.
– Cái đó của người khác rồi.
– Vậy anh ăn trái cây. _ hắn nói rồi chuyển tay qua trái táo bên cạnh.
“Rộp” _ cô liền chộp lấy trái táo cắn một miếng lớn.
– Bé Na em để anh ấy tự nhiên đi! _ Trâm Anh nói.
– Tự nhiên gì với người như hắn chứ?
– Em… làm người ai làm thế, anh có đắc tội gì với em đâu sao em nỡ đối xử với anh như thế?
– Có hay không thì anh tự biết.
Hắn trợn mắt nhìn cô rồi mặc kệ cầm cây xúc xích lên bóc… nhưng… tội lỗi tội lỗi, hắn vừa xé đầu bọc xúc xích để lộ phần xúc xích thơm ngậy ra thì cô đã ngoạm một miếng hơn nửa cây và nhai nhồm nhoàm trước mặt hắn.
Hắn nuốt nước miếng nhìn cô không chớp mắt…
Đặt cây xúc xích vừa bị cô xâm chiếm xuống hắn với tay lấy chai sữa trái cây nhưng khi bắt gặp ánh mắt đay nghiến tóe lửa của cô thì hắn đành miễn cưỡng đổi hướng sang chai nước khoáng.
Xong bữa trưa tất cả cùng vào lịch trình…
Tất cả những trò chơi có ở đó cô đều nài nỉ chơi cho bằng được, từ trò trượt cỏ, đua thuyền cho đến đạp vịt hay vượt suối,… Chỉ chạy theo cô thôi cũng đủ làm tất cả phải đầu óc quay quay trời đất ôi xoay xoay rồi.
…
Thoáng đó đã gần đến bữa tối (quên nói với mọi người là chuyến này đi qua đêm).
– Na Na, em đi tắm với chị không?
– Dạ không chị đi trư