
mình quay lại.
Là cậu, cô nhìn lại chiếc xe hai người kia vừa lên nhưng nó đã lăn bánh rồi.
– Cậu nhìn gì vậy?
– Ơ không đâu có nhìn gì đâu hi.
– Nhìn thằng nào đúng không?
– Đã bảo là không mà. _ cô đến mở cửa xe.
Đúng là oái oăm, cô không biết mở cửa xe hơi cứ đứng kéo mãi mà nó không mở ra cho.
Nhìn điệu bộ gà mắc tóc của cô mà cậu phì cười, thời buổi này có cô gái nào không biết mở cửa xế hộp như cô không nữa. Cậu nghĩ lại mấy lần đi chung taxi với cô đều do cậu mở cửa xe mà cô không chịu mở thì ra là có lí do.
Cậu đến gần cô…
– Phải ấn vào, kéo ra thế này nè. _ cậu cầm tay cô dẫn theo từng câu cậu nói.
– Hô nó mở rồi nè. _ cô cười tươi.
– Cậu đúng là… thôi lên xe nào. _ cậu nói rồi đẩy cô ngồi xuống ghế.
Chuyện cửa xe đã làm cô quên đi những dấu chấm hỏi về hắn và Gia Tuệ mà chỉ còn thắc mắc về nơi đến.
– Mà Gia Bảo, cậu nói về nhà… nhà nào? Nội hay ngoại?
– Nhà tớ.
…
___o0o___
Trường học…
Giờ ăn trưa trong căn tin
– Con chào bác! _ Quốc chào bác bảo vệ.
– Chào cậu!
– Con có thể ngồi đây được chứ?
– … _ bác nhìn qua Quốc một lượt. – Chỗ này đâu phải của tôi mà cậu phải xin thưa. _ nói rồi bác tiếp tục ăn.
Quốc đặt đĩa thức ăn và ly nước xuống bàn rồi ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn.
– Hôm nay Gia Tuệ không đưa cơm đến cho bác ạ? _ Quốc hỏi.
– Gia tuệ là ai?
– … _ Quốc tròn mắt.
– Bác có con nuôi không ạ?
– Tôi có con gái rồi thì xin con nuôi làm gì?
– Vậy… cô gái hôm nọ đưa cơm đến cho bác là ai ạ?
– Ý cậu là cô gái nhỏ hay đưa cơm đến cho tôi phải không?
– …
– Đó là Tiểu Yến-con chim nhỏ của tôi đó.
– Đó là con gái bác?
– Từ lúc nó chuyển đến trường này học nó ngoan hẳn, lại hiểu chuyện hơn, thương ba nó hơn tôi mừng lắm! _ bác nói trong sự xúc động.
– Tức là trước đây Gia Tuệ… à không Tiểu Yến học trường khác ạ?
– Uhm!
– Bác và em chuyển đến đây lâu chưa bác?
– Ưm… cũng được 3 năm rồi đó cậu.
– Vậy cũng khá lâu rồi bác nhỉ?
– Uhm cũng tương đối, thôi tôi no rồi tôi đi trước nhé! _ bác nói rồi bưng đĩa cơm đã ăn xong đứng dậy.
*Tiểu Yến… Gia Tuệ… còn cả Gia Linh nữa, ba con người này…. Khi nhắc đến con gái bác có vẻ rất tự hào. Có sợi dây nào trong những con người này??? Thú vị đây…* _ Quốc chống đũa suy nghĩ.
___o0o___
Biệt thự Hoàng Gia…
Cậu dừng xe trước cổng đợi cho cửa mở rồi chạy xe vào…
– Sao lại về đây? _ cô hỏi.
– Phải để cho cô chủ của nó biết mặt nó chứ.
Mặt cô đần ra không hiểu cậu định nói gì.
– Cậu sợ à?
– Sợ gì?
– Tớ đưa cậu về nhà.
– Hớ có gì phải sợ?
– Là cậu nói đấy nhé, vậy sao còn hỏi về đây làm gì?
– Thì thì… thì xuống xe chứ ngồi đây làm gì? _ câu nói chẳng ăn nhập vào đâu của cô để đánh trống lảng.
Nhưng… thật tội nghiệp cho cô, cô không mở cửa được để xuống xe.
– Cửa này bị sao vậy?
– …
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 43
– Gia Bảo… A ma. _ cô xoay người lại định nhờ cậu giúp thì chỉ còn cách mặt cậu chưa tới 1cm.
Cậu nhắm mắt lại nhích thêm xíu nữa… cô cuống quá không biết làm gì cũng nhắm mắt theo…
1 giây… 2 giây… vài giây…
– Cậu không xuống à? _ cậu đã xuống xe từ lúc nào đang đứng giữ cửa xe đợi cô xuống.
Cô giật mình mở mắt ra… *Trời ơi… rẽ đất mà chui xuống mất đi Na Na ngốc* _ mặt cô đỏ bừng.
– Na của tớ hay thẹn nhỉ? Cậu không xuống hay là tớ bế cậu lên phòng nhé?
Lập tức như phi tiêu cô “bắn” ra khỏi xe đứng xuống đất nhanh chóng.
Cậu dẫn cô vào nhà…
– Zú con mới về!
– Gia Bảo… _ zú thấy cậu mừng ra mặt nhưng nhìn qua cô zú có vẻ ngạc nhiên.
– Giới thiệu với zú đây là con dâu của zú! _ cậu nói tỉnh bơ.
Cô mấm môi, tái mặt nhìn cậu.
– Đây là zú của anh, em chào zú đi!
– … Con… hợ _ chưa kịp chào cậu đã kéo cô đi. – Con chào zú! _ chân cô đi theo cậu nhưung vẫn cố ngoái đầu lại gật chào zú lễ phép. – Cậu làm gì mà gấp vậy? Từ từ nào.
Zú mỉm cười nhìn cô cậu, lần đầu cậu đưa người khác về nhà giới thiệu với zú.
…
“Cạch” _ cậu đóng cửa phòng lại.
– Woa… _ cô mở to mắt. – Phòng cậu đây sao?
– Uhm!
– Vậy mà cậu chịu ở trọ ở cái phòng bé xí kia, phí nhỉ.
– Cậu muốn phòng thế này không?
– Chẹp chẹp … may be.
– Vậy… _ cậu đổi ánh mắt nhìn cô.
– Xì tóp pịt, không đùa đâu nhé!
Cậu vẫn tiến tới tay tháo từng nút áo.
– Ực… cậu cậu… cậu cậu định làm gì đấy? _ cô sợ muốn rụng cả tóc gáy.
Cậu càng tiến gần cô thì một nút áo lại được tháo ra, cô cứ thế lùi ra phía sau…
“Kịch” _ cô hết đường lùi, sau lưng cô là một cánh cửa khác mà không phải là cửa phòng cậu, cô nép sát người đưa ánh mắt xin tha nhìn cậu.
Nút áo cuối cùng cũng được cậu tháo nốt…
Đầu óc cô bỗng mụ mị không biết phải làm sao cứ cuống lên.
– Cậu mà giám… tớ tớ…
– Cậu làm sao?
– Tớ la lên đấy!
– Ô tớ làm gì khiến cậu la nhỉ?
– Vậy cậu định làm gì?
– Tớ á?
“Chớp chớp” _ cậu nai tơ.
– Tớ đi tắm. _ cậu nói.
– Đi đi tắm?
– Chứ cậu nghĩ cởi đồ đi đâu?
– Ờ thì…phù.
– Ba ngày tớ chưa được tắm gội, đến quần áo cũng chưa thay về nhà không đi tắm thì đi đâu?
– Ba ngày á?
Gật gật
–