
cô gái nào có trí tuệ và kiến thức sâu rộng như Băng.
Một cô gái có tài sắc vẹn toàn như Băng, ông ta có thể tìm đâu ra một người vợ toàn vẹn như thế.
Ông ta không hề hối hận, không hề cảm thấy tiếc nuối, mà ông ta phải cảm ơn mục đích kết hôn ban đầu của mình.
Nếu không phải do Băng giống Lã Thu Nguyệt, nếu không phải tưởng Băng là con gái của nhà họ Ngô, ông ta sẽ không phát hiện ra rằng mình vẫn có thể yêu, vẫn có thể tìm thấy được hạnh phúc.
Ông ta mặc kệ, Băng hận ông ta thế nào, tìm cách chống đối lại ông ta ra sao, và chạy trốn đến phương trời nào ?
Ông ta chỉ biết một điều là bằng mọi giá, ông ta phải tìm bằng được Băng và bắt Băng quay về với vài trò làm vợ của mình.
Lần này ông ta sẽ không dấu giếm như lần trước nữa, cũng không chỉ đơn giản là đi đăng kí kết hôn.
Ông ta sẽ công bố cho mọi người biết, Băng là người vợ mà ông ta chọn, là người con gái mà ông ta yêu, là người vợ mà ông ta sẽ trân trọng suốt cuộc đời.
Năm phút sau, Phúc đến nơi.
Bà giúp việc nhanh chóng ra mở cổng cho Phúc vào.
Chưa kịp lên tiếng hỏi sếp đâu, Phúc đã thấy ông ta đi từ trong nhà ra ngoài cổng.
_Đi thôi.
Ông ta giục.
_Vâng.
Mặc dù cảm thấy kì lạ vì không thấy Băng đâu, nhưng mệnh lệnh của sếp là Trời nên không thể không làm theo.
Gật đầu và mỉm cười chào bà giúp việc, Phúc vội mở cửa xe cho sếp trèo vào trong, sau đó khởi động máy, lùi xe, Phúc lái xe ra khỏi cổng.
Bà giúp việc thở dài.
Không cần ông ta nói gì, bà cũng biết Băng thực sự đã bỏ trốn rồi.
Nghĩ từ nay không còn được gặp, nói chuyện, và ăn cơm cùng với Băng nữa, tự dưng bà cảm thấy chán chường, nhớ thương và cô đơn.
Băng giống như cháu gái của bà, nay cháu gái bỏ đi mất, bảo nào bà không buồn, không nhớ, không lo lắng cho Băng. _Thưa anh ! Chúng ta đi đâu đây ?
Phúc đột ngột lên tiếng hỏi.
Thấy từ lúc lên xe, sếp chỉ im lặng, tâm tư nặng nề, mặt mày lạnh băng.
Trông sếp bây giờ rất đáng sợ, nhìn sếp giống hệt một người sắp cầm dao giết chết ai đó.
_Cậu biết nhà trọ nơi mà Hoa ở chứ ?
_Dạ, em biết.
_ Lái xe đến đó.
_Vâng.
Lái xe đến đèn đỏ, Phúc dừng lại.
Mười giây sau, chờ đèn chuyển sang màu xanh, Phúc quay đầu xe.
Phúc càng lúc càng không hiểu, tại sao sếp lại muốn đến nhà trọ mà Hoa đang thuê vào sáng sớm thế này ?
Phải chăng cả đêm hôm qua Băng ngủ ở đó, nên sáng nay sếp mới bảo mình lái xe đến đó để đón Băng về ?
Cho là mình đoán đúng, nên Phúc không còn suy nghĩ và thắc mắc gì nữa.
Phúc có biết đâu, thật ra Băng đã trốn mất rồi, mà ngay cả Hoa cũng không thấy đâu.
Cả hai giống như hai con chim đang tự do sải cánh tung băng trên bầu trời.
Tuy rằng ông ta có thể giam giữ con chim ấy trong một thời gian ngắn nhưng khi được sổ lồng, ông ta không thể nào lần ra dấu vết của con chim nhỏ nhưng kiên cường ấy.
Nếu muốn Băng quay về bên cạnh ông ta, trừ phi Băng tự nguyện và Băng muốn, còn nếu không, ông ta vĩnh viễn sẽ mất Băng, sẽ không tìm được Băng.
Nhưng trường hợp này không phải là quá khó khăn, chỉ cần ông ta giỏi hơn Băng, khả năng phán đoán cao hơn Băng, ông ta sẽ sớm tìm được Băng, và bắt Băng quay về bên mình.
Đến nhà trọ của Hoa, Phúc dừng xe lại.
Nhanh chóng mở cửa xe cho sếp, Phúc kiên nhẫn chờ ông ta bước xuống xe.
Ông ta có một hy vọng mãnh liệt là có thể hỏi được Hoa nơi ở của Băng, cũng như tìm thấy Băng ở đây.
Ông ta cầu mong, Băng sẽ không bỏ đi quá xa, cũng như đi mà không báo cho cô bạn thân biết mình đang ở đâu và đang làm gì ?
Nếu như cả đời này không tìm được Băng, mất Băng, ông ta sẽ sống mà như chết.
Tình cảm của ông ta dành cho Băng không phải là thương hại, cũng không phải là do ý muốn trả thù nên mới bắt Băng quay về với mình bằng được, mà là ông ta đã thực sự yêu và rung động vì Băng.
Yêu một người, muốn chăm sóc và bảo vệ một người bằng tấm lòng chân thật và xuất phát từ con tim của mình đâu có tội, đâu đáng trách.
Có thể ý muốn ban đầu của ông ta là sai, nhưng sống ai mà chả có sai lầm, chỉ cần ông ta biết sai mà sửa, biết quý trọng hạnh phúc và tình yêu của chính mình, ông ta xứng đáng có cơ hội lần thứ hai để sửa chữa những gì mà ông ta đã gây ra.
Hai nữa, khi sống với nhau, ông ta chưa từng đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn với Băng, về điểm này Băng không thể trách ông ta, cũng không thể hận ông ta.
Có thể vì cảm động trước sự quan tâm và tình cảm của ông ta, nên Băng mới yêu, mới thích và mới rời khỏi ông ta.
Băng sợ càng sống bên cạnh ông ta, mình càng yêu ông ta nhiều hơn, càng đau khổ vì yêu đơn phương, nên Băng mới sớm ra đi trước thời hạn.
Còn nếu không, Băng đã không đột ngột bỏ đi mà không báo trước cho ông ta biết.
Đúng là không nên đem ái tình ra để đũa bỡn.
Đích thân ông ta bấm chuông cửa nhà Hoa, thái độ nôn nóng và lo sợ thấy rõ.
Tiếng chuông cửa kêu dai dẳng mãi mà không thấy ai ra mở cửa.
Mỗi một phút, một giây trôi qua, trái tim ông ta càng thêm nặng trĩu, hy vọng mong manh tựa như làn khói.
Mặt của ông ta vốn lạnh, nay càng lạnh lùng hơn, mắt của ông ta vô hồn giống như một xác chết, giống như một người sống mà không có linh hồn.
Bà chủ nhà thấy hai người đàn