Teya Salat
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325212

Bình chọn: 8.00/10/521 lượt.

vọt vào nhà như một cơn lốc nhỏ.

Ông ta đứng lặng nhìn theo.

Phúc mím môi, một nụ cười nhẹ vừa mới xuất hiện trên môi.

Ông ta đứng trước Phúc, nên không biết trợ lý thân cận của mình đang cười thầm.

Lắc đầu chán nản, ông ta đi vào trong nhà.

Bà giúp việc biết tính của ông ta nên nhanh chóng bưng cho ông ta một ly cà phê.

_Mời ông.

Ông ta không nói gì.

Bà giúp việc nơm nớp lo sợ nhìn ông ta.

Người vệ sĩ lúc sáng mà ông ta phân phó trông chừng Băng đang đứng im bên cạnh, anh ta cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta.

Anh ta đang chờ nghe ông ta trừng phạt mình.

Ông ta uống gần hết ly cà phê nhưng tuyệt đối không nhìn anh ta đến lấy một cái.

Hình như ông ta đã hoàn toàn quên mình còn có thêm một vệ sĩ nữa và cũng quên luôn chuyện lúc sáng rồi.

Ông ta càng không nói gì, anh ta càng sợ, mồ hôi trên mặt anh ta đang chảy xuống cổ.

Có lẽ ngay cả bị dao kè vào cổ, anh ta cũng không sợ bằng thái độ lãnh đạm của ông ta.

Trong khi dưới nhà đang có một chiến thầm lặng, một cuộc chiến tinh thần, trong phòng ngủ trên lầu, Băng đang yên giấc nồng.

Ngay sau khi vứt cặp sách lên bàn, cởi bỏ giày, Băng phi thân luôn lên giường.

Quên ăn, quên uống, và quên luôn tức giận, lúc này Băng chỉ có ngủ mới là nhất.

Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng.

_Cậu có gì cần giải thích với tôi không ?

_Xin…xin lỗi ông.

_Đây là câu duy nhất cậu muốn nói ?

Ông ta lạnh nhạt hỏi.

_Em…em hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa.

_Cậu nghĩ còn có lần sau nữa sao ?

Mồ hôi trên mặt anh ta càng ngày càng nhiều, miệng anh ta khô cứng, anh ta không biết nên ăn nói như thế nào cho phải.

_Lần sau đừng để tình trạng này xảy ra nữa, nếu cậu còn vi phạm cậu không cần phải đi làm nữa.

_Em hiểu rồi, cảm ơn sếp.

Anh ta mừng rỡ vội đáp ngay.

_Lui ra đi.

_Vâng.

Được ông ta khoan hồng và trách nhẹ vài câu, với anh ta mà nói chẳng khác gì vừa mới được ân xá một án tù năm năm.

Quẹt mồ hôi trên mặt, anh ta vội quay lưng đi ra ngoài.

_Ông chủ có muốn ăn cơm trưa không để tôi dọn ?

Bà giúp việc lễ phép hỏi.

Ông ta nghĩ đến Băng, nhớ lúc ở quán cơm do không ăn được thức ăn cay nên Băng chỉ ăn có vài thìa và nói khi nào về nhà sẽ ăn thêm.

Nhìn lên lầu, ông ta không thấy bóng dáng của Băng đâu.

Vừa bực mình, vừa tức giận vì bị Băng chơi sỏ hết lần này đến lần khác, ông ta định bỏ mặc Băng nhưng lại không đành lòng nên bảo bà giúp việc.

_Bà cứ dọn ra đi.

Bà giúp việc gật đầu coi như đã hiểu, bà mừng rỡ vội đi ngay vào bếp.

Giống như người vệ sĩ lúc này, việc không bị ông ta trách mắng và đuổi việc, bà giúp việc thở phào nhẹ nhõm, bà yên tâm làm công việc của mình.

Đứng dậy, ông ta đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ, thấy cô vợ trẻ con đã leo lên giường đi ngủ ngay mà không cần ăn uống gì cả, ông ta phải vuốt mặt một cái mới không nổi khùng lên.

Bước lại gần giường, ông ta ngồi xuống.

Ánh mắt ông ta lướt nhìn khắp khuôn mặt Băng.

Khi ngủ trông Băng thật đáng yêu, thật hiền lành.

Trên môi ông ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười khó hiểu như ngày đầu tiên ông ta gặp Băng.

Sờ lên vết cắn của Băng trên tay mình, ông ta cúi xuống.

Khi môi gần như chạm vào môi Băng, ông ta kinh hãi vội dừng lại.

Ông ta không tài nào hiểu được bản thân, tại sao ông ta lại có ý muốn ngớ ngẩn là muốn hôn Băng ?

Chẳng phải ông ta luôn coi Băng là kẻ thù của mình là gì ?

Tại sao ông ta lại thấy đau khi bắt ép mình phải ghét Băng, hận Băng ?

Băng cựa mình, người nằm nghiêng sang một bên.

Tự dưng ông ta lại thấy tức giận khi không còn nhìn thấy mặt Băng lúc đang ngủ say nữa.

Bực mình, phẫn nộ vì những suy nghĩ, những cảm giác không tên đang len lỏi vào trong suy nghĩ.

Ông ta vội đứng dậy, không dám ngồi gần Băng thêm một lúc nào nữa, ông ta đi ra khỏi phòng ngủ.

Bà giúp việc chờ mãi cũng không thấy ông ta hay Băng xuống ăn cơm, buồn bực, bà thấp thỏm nửa muốn lên lầu gọi họ xuống ăn cơm, nửa lại không dám, cuối cùng bà đành ngồi im chờ họ.

Nhưng đã mấy tiếng rồi, tại sao họ vẫn còn chưa xuống ?

Không thể chờ hơn được nữa, bà đành đi lên lầu gọi họ và hỏi họ có muốn ăn nữa không để bà còn dọn. Gõ cửa phòng ngủ một lúc mà không có ai lên tiếng trả lời, bà chán nản thở dài.

Đang đi xuống lầu, bà gặp ông ta.

_Chào ông ! Mời ông xuống ăn cơm.

Băng đang ngủ, ông ta đã ăn cơm ở nhà hàng nên không có tâm tư ăn uống.

_Bà dọn đi.

Ông ta nhẹ nhàng bảo.

Bà giúp việc sửng sốt nhìn ông ta.

Thân làm người giúp việc đúng là không đơn giản chút nào.

Nếu thích ông ta bảo bà dọn thức ăn ra, còn nếu không ông ta bảo bà cất đi.

Thôi thì cũng dáng mà tuân theo. Ai bảo bà là người làm công cho người khác.

_Vâng.

Bà giúp việc ôn thuận đáp.

Bà giúp việc đi một hướng, ông ta đi một hướng.

Sống trong căn nhà này, bà đã quen với việc vô âm, vô hướng rồi.

Ông ta vốn là người ít nói, lại lạnh lùng, vô cảm nên ít khi nghe thấy ông ta nói chuyện và cười đùa, thành ra căn nhà lúc nào cũng im lặng và chìm vào yên tĩnh.

Bà giúp việc đang dọn bàn ăn, Băng chạy ùa vào như một cơn lốc, miệng kêu to.

_Cháu đói quá ! Có gì ăn không hả Dì ?

Bà giúp việc dừng tay,