The Soda Pop
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324694

Bình chọn: 8.00/10/469 lượt.

u cười, mình cười, cậu nhớ đến mình, mình nhớ đến cậu, chỉ cần trong trái tim chúng ta vẫn khắc ghi hình bóng của nhau, thì dù có xa cách bao nhiêu cũng không ngăn cản được tình cảm của chúng ta đúng không ?

Băng cười thật tươi, mặc dù lệ trên má vẫn không ngừng rơi xuống nhưng có được mấy câu nói này của Hoa, Băng có thể yên tâm dọn đi, có thể yên tâm không ưu phiền và tiếp tục con đường mà cả hai đã nguyện ước là cho dù khó khăn và gian khổ thế nào cũng sẽ cố gắng thực hiện bằng được.

Ôm lấy Hoa, Băng cảm động nói.

_Cảm ơn cậu. Mặc dù cha mẹ mình là người sinh ra mình, nhưng người hiểu mình duy nhất chỉ có một mình cậu.

_Mình cũng thế, người hiểu và yêu thương mình nhất cũng chỉ có một mình cậu.

Đứng ở bên ngoài cửa, Phúc lặng im đứng nhìn cả hai.

Phúc không ngờ được rằng hai cô gái nhỏ bé này lại sống có tình cảm và trọng nghĩa như thế.

Họ có thể hy sinh vì nhau, có thể vì người kia mà sống và phấn đấu.

Xem ra cánh mày râu vẫn còn phải học hỏi họ nhiều.

Quẹt nước mắt trên má, Hoa không khóc nữa mà đã cố gắng mỉm cười, cố gắng vui lên.

Hoa nghĩ hôm nay là ngày cưới của Băng, dù không có áo cưới, không có hoa, không có khách mời, không có người đến chúc mừng và chung vui, nhưng vẫn nên vui, nên cười, nên chúc mừng cô bạn thân, chúc cho Băng được hạnh phúc và có thể tìm được tình yêu thật sự của mình khi sống với ông ta.

Hoa hy vọng ông ta sẽ trân trọng, bảo vệ, che chở và nâng niu Băng như một người phụ nữ quan trọng của cuộc đời mình.

Băng đã chịu quá nhiều đau khổ và mất mát rồi, Băng xứng đáng được hưởng hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống. Hoa giúp Băng thu dọn hành lý.

Cả hai vừa làm vừa trêu đùa nhau vừa ôn lại những kỉ niệm vui vẻ mà cả hai đã có với nhau, họ không muốn quên, họ muốn khắc ghi sâu vào trí nhớ và vào trong trái tim mình.

Nụ cười của cả hai tuy còn gượng gạo, tuy nước mắt vẫn long lanh nước, và thỉnh thoảng lệ vẫn còn chảy xuống má nhưng không khí đã bớt u buồn và sầu thảm.

Băng chỉ mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng cần thiết, còn đâu Băng vẫn để lại ở căn nhà trọ, Băng không muốn mang tất cả đi.

Hoa thắc mắc hỏi Băng.

_Sao cậu vẫn còn để lại đồ ?

_Mình nghĩ là mình sẽ sớm dọn về đây sống với cậu.

Hoa sửng sốt nhìn Băng.

_Ý của cậu là gì ? Đừng nói với mìn là cậu sẽ bỏ trốn hay cậu làm chuyện gì đó để ông ta đuổi cậu đi.

Vỗ vai cô bạn thân, Băng hài lòng đáp.

_Cậu thật thông minh, mình vừa nói mấy câu, cậu đã hiểu được rồi.

_Không được !

Sau mấy giây bàng hoàng, Hoa phản đối.

_Tại sao ?

Băng ngơ ngác nhìn hoa. Băng tưởng Hoa thích sống với mình và không muốn mình lấy ông ta.

Tại sao tự nhiên Hoa lại phản đối kế hoạch này ?

_Còn sao trăng gì nữa. Cậu chưa thử, cậu đã muốn phá nát cuộc hôn nhân này rồi thì làm sao có hạnh phúc. Mình mặc dù muốn sống với cậu và không thích ông ta nhưng tình yêu vốn không nói trước được điều gì, nếu cậu không mở lòng cậu ra để đón nhận tình cảm của người khác làm sao cậu có thể tìm được người cậu yêu, làm sao cậu biết trân trọng hạnh phúc.

Nắm lấy tay Băng, Hoa khuyên nhủ.

_Nghe lời mình, cậu hãy sống cho thật tốt, hãy thử một lần đón nhận tình cảm của người khác và hãy làm những gì mà cậu cho là đúng. Đừng gượng ép bản thân, đừng chỉ biết nghĩ cho người khác. Cậu làm thế, chẳng những gây tổn thương cho chính mình, mà còn cho người khác nữa. Nếu cậu không chịu nghe lời mình, nếu cậu cố tình phá hỏng cuộc hôn nhân của cậu chỉ vì mình, mình thề mình sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.

Băng mở to mắt nhìn Hoa, Băng ngây ngốc không dám tin những lời nói chí lý chí tình, những lời nói cứng rắn, cương quyết và đầy niềm tin này lại phát ra từ miệng của cô bạn thân yếu đuối và hay khóc.

Băng sờ vào trán Hoa.

_Lạ nhỉ cậu không có bị sốt, tại sao cậu lại ăn nói điên điên khùng khùng như thế ? Được hay, hôm nay cậu bị dọa nhiều lần quá nên trí óc của cậu có vấn đề.

Hoa gạt bỏ tay Băng ra khỏi trán. Hoa nghiêm túc nói.

_Những lời lúc nãy của mình cậu đã nghe rõ chưa ?

Băng trợn mắt nhìn Hoa.

_Cậu không sao chứ ?

Hoa bực mình hét.

_Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn đùa được. Cậu mà còn tiếp tục dùng thái độ cợt nhã này để nói chuyện với mình nữa, mình sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa.

_Cậu có cần phải nghiêm túc như vậy không ? Mình chỉ đùa một cậu một chút thôi.

Mắt Hoa đỏ hoe, ôm lấy cô bạn thân, Hoa vỗ về.

_Mình sẽ rất nhớ cậu, hàng ngày mình sẽ gọi điện và nhắn tin cho cậu thường xuyên. Cậu nhớ phải sống cho thật tốt, thật vui vẻ, nếu không mình sẽ..

Băng ngắt lời Hoa.

_Biết rồi, mình sẽ làm theo lời cậu nói.

Băng càu nhàu.

_Không biết từ lúc nào cậu trở thành một kẻ lắm lời thế không biết ?

Hoa bẹo vào sườn Băng.

_Đồ chết tiệt ! Lúc nào cũng nói xiên nói sỏ người ta được.

Băng la lên oai oái.

_Đau chết người ta rồi ! Cậu là đồ độc ác.

_Cho cậu chết, ai bảo độc mồm độc miệng làm gì. Cậu không nghe câu cái miệng hại cái thân à ?

Băng bẻ mấy ngón tay kêu răng rắc.

_Con mèo mít ướt kia ! Đừng tưởng ta nể mặt không đánh ngươi thì ngươi được nước làm tới, để xem quả nhân xử ngươi thế nào ?

Hoa sợ hãi vội chạy trước, Bă