Định mệnh… Nước mắt

Định mệnh… Nước mắt

Tác giả: Yuri Phạm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321990

Bình chọn: 7.5.00/10/199 lượt.

iếc khi hắn được trời ban cho cái mã đẹp trai và giàu có, đúng là…

An nhìn quanh cái “bãi chiến trường” rồi đằng đằng sát khí nhìn cái tên chết tiệt đang trùm mền mà ngủ như heo mọi đó, bước đến gần hắn, giơ cao cái chân “vàng ngọc” về phía con heo mọi tập trung hết năng lượng mà… đạp liên tục, đạp không biết trời đất, đạp nhiệt tình mặc cho hắn đã tỉnh hẳn mà la oai oái:

“Nè, cô làm cái gì vậy? Sao tự nhiên chui vô phòng tôi quậy vậy hả? Cô có dừng lại không thì bảo!”

Vừa nói hắn vừa cố gắng né từng cú đạp trời giáng của cô, lấy gối quờ quạng lung tung.

“Anh yêu, em có làm gì đâu! Chỉ là đánh thức anh dậy thôi mà! Anh ngủ như heo ý, phải dùng cách này mới đánh thức anh dậy được mà! Xin lỗi nhá!”- An được 1 phen trả thù đã đời, trong lòng vui như nở hoa.

“Tôi là người yêu của cô hồi nào? Có quỷ mới đi yêu cô đồ sư tử Hà Đông!”- Cậu ta mặt đỏ tía tai gân cổ quát.

“Á à! Anh dám bảo tôi là sư tử Hà Đông á!Thế thì tôi không nhịn nữa, chơi tới bến cho anh tức chết!”- Cô thì thầm rồi nói rõ to:

“Anh yêu à, chẳng phải hôm qua anh đã nói em là người yêu của anh sao?Nếu anh không nhận thì anh chết chắc!”- Cô cười man rợ.(Cả cô cũng không ngờ cô lại nói thế @@)

“Cô … được… chờ xem… tôi không ngờ cô là người như vậy đó! Mà sao cô lại ở nhà tôi vậy hả?”- Cậu ta từ cứng họng đến ức chế chuyển sang điên tiến gào lên khiến cô hơi giật mình, cũng may căn phòng này có bộ phận cách âm. Cô yên tâm phần nào, gào lại với cậu ta:

“Chính người nhà anh đem tôi về đây đó! Anh đã làm mất sĩ diện của tôi ngay ngày đầu tiên, đã vậy còn kéo theo mớ rắc rối này! Vì thế từ bây giờ, tôi sẽ bám anh làm cho anh sống không được yên, tôi sẽ trả thù anh!”-Cô nhấn mạnh vế cuối chèn thêm cái nghiến răng uy hiếp.

“Cô…cô tưởng hôm qua tôi muốn ôm cô chắc! Không nhờ tôi chỉ khối 11 ở đâu thì lúc đó cô đã mất sĩ điện nhiều hơn rồi! Đúng là làm ơn mắc oán mà!”- Cậu ta gào như heo bị thọc tiết.

“Mặc kệ anh! Từ giờ anh hãy chuẩn bị tinh thần đi là vừa!Tôi thề trên danh dự của Trương Mỹ An rằng sẽ trả thù anh!”- Cô nói với giọng tức giận.

“Được…để xem cô có thể làm gì tôi!” – Cậu ta mặt đỏ bừng vì tức vẫn cố gắng quát vào mặt cô rồi quay lưng bước vào phòng tắm. Cô mặt mài cau có, hứ 1 tiếng rồi bước ra khỏi phòng…

Định mệnh… Nước mắt – Chương 6 + 7

Chương 6+7

“Trời ơi là trời, cái tên này có phải con trai không vậy trời? Đã 30p trôi qua rồi vẫn chưa chịu lếch ra khỏi cái phòng là sao? Có cần làm VSCN lâu vậy không chứ? Tính cắm rễ trong đó luôn chắc!” – Cô đứng trước cửa phòng cậu, thầm rủa xả .(lúc đi ra khỏi phòng QG Đinh có nói với cô là phải chờ hắn đi cùng, vậy nên cô mới phải đứng trước cửa phòng hắn như con ngốc thế này >’’

“Cháu chào 2 bác!” – Vừa vào đến phòng ăn, cô đã bắt đầu vở kịch của mình.“Chào ba, mẹ!” – Cậu buông ra cái câu chào cụt ngủn, ra vẻ nhàm chán.

“Chào 2 con!” – Bác gái đang xem cái gì đó trên điện thoại, thấy cô và cậu xuống thì tắt điện thoại chào. Còn ba cậu thì đặt tờ báo đang đọc dở xuống bàn, lạnh lùng nói như mỉa mai cô:“ Con với chả cái, có bạn gái rồi thì cứ lo quấn lấy nhau, để 2 ông bà già này chờ hơn 30 phút!”“Dạ, cháu xin lỗi bác ạ!” – Cô nhịn rồi nở 1 nụ cười duyên hết cỡ xin lỗi bác ấy.

Sau màn chào hỏi chẳng đâu vào đâu ấy thì bữa ăn sáng cũng bắt đầu, nhà giàu có khác, chỉ 1 buổi ăn sáng cỏn con mà cũng làm như tiệc, đủ món cao lương mĩ vị.

Suốt bữa ăn, người huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất không ai khác ngoài bác gái, dĩ nhiên người ủng hộ và đóng vai “con dâu hiền” vẫn là cô, 2 người đàn ông trong nhà là Huy và ba cậu thì chả thèm nói lấy một lời. Cô tự hỏi, nếu không có bác gái, gia đình này sẽ ảm đạm đến mức nào nữa đây? Haizz

Sau bữa sáng, bác trai nhận được điện thoại của ai đó thì vội vã kêu tài xế đến rồi ông đi mất, chẳng chào cô và bác gái lấy một tiếng. Một lúc sau, bác gái cũng phải đi đâu đó có việc, còn QG Đinh thì cũng biến đâu mất , người làm thì đang dọn dẹp nhà ăn và các thứ linh tinh sau nhà. Thế là lúc bấy giờ chỉ còn cô và cái tên heo mọi Gia Huy chết tiệt trong phòng khách, sao đột nhiên tình hình lại như vậy chứ? >’’”

Định mệnh… Nước mắt – Chương 8

Hôm sau, An thức dậy lúc 6h, làm VSCN rồi thay đồng phục, bước ra khỏi phòng trong trạng thái mệt mỏi (vì hôm qua cô cắm rễ trong phòng tắm tận 2 tiếng đồng hồ), vừa mở cửa ra cô đã gặp cái bản mặt trời ơi của Huy, cô thấy cậu còn đứng ở cửa, chắc là trùng hợp thôi mà, cô cố tình mỉa mai: “ Anh yêu dậy sớm thế à??? Chúng ta đúng là 1 cặp trời sinh đúng không anh?”. An thầm thán phục trước tài diễn xuất của mình .

“ Ai là “anh yêu” của cô chứ? Cô sáng thức dậy còn ngủ mớ hả?” – Huy ra vẻ bực dọc nói.

“Ngủ mớ cái đầu anh ấy! Tôi đã hoàn toàn tỉnh giấc!” Cô lại bị cậu châm chọc rồi, buông câu đó xong, cô phi thẳng xuống nhà, cậu cũng phi theo, cố tình chen đi với cô, cô cũng không chịu thua, chen lấn với cậu. (TG:chậc chậc, tôi nghiệp “bé” cầu thang quá đi!*khoanh tay,lắc đầu* =.=)

Chen chúc 1 hồi, An bèn dùng kế hơi tiểu nhân tí, đó là giẫm mạnh ơi là mạnh lên cái chân của Huy, cậu đau đến la oai oá


Insane