
đồ rước cô chủ về nhà !Chẳng phải hôm qua quản gia Đinh đã nói rồi sao ạ?”- Một người áo đen khác cung kính nói với cô. Người lúc nãy đã khiêng chiếc ti vi ra khỏi phòng cô rồi.
AOA! “Thái độ cung kính này là sao đây??Cô chủ cậu chủ gì chứ?Với lại đây là nhà tôi! Các người định đưa tôi đi đến “nhà” nào nữa đây?”-Cô chả hiểu cái mô tê gì, đôi chân mày đen tuyền khẽ nhíu lại vì cô nói thật mà bọn họ cứ như đùa, quay lưng lại phía cô cười khẽ.
“Gì…Gì chứ?Tôi hỏi đáng cười lắm sao?Nè, trả lời tôi đi chứ!”. Cô bắt đầu nổi đóa(cô nổi từ lâu rồi chỉ là kìm chế đến bây giờ thôi)
“Thưa cô chủ, chẳng lẽ cô là bạn gái cậu chủ mà không biết quy tắc của tập đoàn SPO sao?Khi người thừa kế có bạn gái thì họ sẽ phải sống cùng nhau như vợ chồng 1 năm sau đó mới quyết định có cưới nhau không, Cô là người thứ 33 phải thực hiện quy tắc này!Xin cô vui lòng thay trang phục và đi cùng chúng tôi!”-Người lúc nãy sau khi quay lưng lại cười cô đã đời, lập tức trở lại vẻ lạnh lùng vốn dĩ, dùng chất giọng trầm nói với An.
Đùa á? Mình phải sống cùng với cái tên âm binh đầu đinh ấy trong suốt 1 năm trời á? Có đùa không vậy chứ? Mình thậm chí còn chưa gặp mặt hắn ta trước khi hắn ôm lấy mình và kéo theo mớ rắc rối này! Mình không chịu đâu!Cô tiếp tục công cuộc độc thoại nội tâm='>'>
“Không!Tôi không đi đâu!Các người có đánh chết tôi cũng không đi!”-Cô nổi đóa trong khi 2 tay ôm sát rạt cái cột trong phòng .p(> “”
Định mệnh… Nước mắt – Chương 3
An trở ra với chiếc áo phông màu trắng hình gấu pooh, chiếc quần jeans màu xanh dương phớt bạc, mái tóc màu hạt dẻ buộc trái 1 bên kiểu tiểu thư kiêu kì,mái chải xéo che mất vầng trán, mặt đánh phấn nhẹ, làn môi mềm ửng hồng dưới ánh nắng ban mai, tay trái đeo chiếc đồng hồ màu trắng lệch 1 bên, chiếc nịt quần cá tính vắt chéo nơi thắt lưng màu nâu cùng vài sợi xích bạc mỏng rũ xuống như tăng thêm vẻ ngạo nghễ của cô. Trông cô lúc này giống với đi đánh nhau hơn là đến nhà người yêu, nhưng biết sao được, cô thích mặc thế này mà, hình tượng này gắn với cô từ năm cô 10 tuổi rồi. (An thuộc cung Xử Nữ nhưng tính cách không có “điệu” như cái cung của cô, các cậu đừng thắc mắc nhé ^_^)
Khi cô bước ra, mấy người ở đó choáng toàn tập, không ngờ với hình tượng này của cô, cô phớt lờ, bảo:
“Này, các anh định đứng đó đến bao giờ? Tôi nhớ anh ấy đến sắp chết rồi đây!”Thay đồ xong cô đanh đá hẳn='>'>. Mà cái câu “tôi nhớ anh ấy đến sắp chết rồi đây!” cũng đủ làm cô tự choáng và nếu có 1 cái xô ở đây cô lập tức gục đầu vào mà nôn. Vì sự nghiệp trả thù cậu ta, cô phải hi sinh thôi T-T.
“Vâng thưa cô chủ”-Đám người miễn cưỡng đồng thanh rồi dẫn cô đi ra, đến bên 1 chiếc xe sang trọng màu đen mới cáu. ( lúc sau cô mới biết đó là chiếc BMW đắt tiền) 1 người mở cửa cho cô, nói: “Mời cô chủ!”
“Cám ơn!”-Cô bước vào xe 1 cách rụt rè, Đó giờ cô có bao giờ đi xe 4 bánh mà không phải taxi đâu. Ngay sau khi cô bước vào xe, lập tức 2 người bước vào ngồi cạnh cô, cô bị kìm chính giữa =.=. Cô thấy cô giống bị bắt cóc hơn là về nhà bạn trai @@.
Rồi chiếc xe lăn bánh, cô ngồi yên như 1 món đồ hàng ở trong xe, không nhúc nhích cũng chả Nói chuyện=.=. Khung cảnh hình sự bao trùm lấy chiếc xe …
Định mệnh… Nước mắt – Chương 4
Chiếc xe lăn bánh được một quãng đường thì dừng lại trước 1 ngôi biệt thự hoành tráng lệ đối với An. Đúng là nhà giàu có khác! An cứ đơ mãi trong xe với ánh mắt ngưỡng mộ thì cánh cửa bật mở. Một người áo đen cung kính đưa tay mời cô vào, cô như con robot bước ra khỏi xe. Theo bước chân bọn họ vào nhà, lúc này là 7h30p.
Khi An bước vào nhà, người đàn ông trung niên cung kính chào cô: “Chào cô chủ, tôi là quản gia Đinh Hải Minh,cứ gọi tôi là quản gia Đinh, ông chủ và bà chủ đang chờ cô.”
Cô cũng lịch sự đáp lại ông ấy: “Chào bác,cháu là Trương Mỹ An, sau này mong bác giúp đỡ ạ!”-Cô như cô dâu mới về nhà chồng, lễ phép nhưng mục đích của cô là trả thù cậu ta, dù việc làm của cậu ta không đáng để cô phải làm như vậy nhưng đối với cô sĩ diện là tất cả, cậu đã phá sĩ diện của cô, cô bắt buộc phải trả thù cậu!
An tò tò đi theo sau quản gia Đinh sau khi nhận được nụ cười hiền nhưng nghiêm của ông ấy. Đi một hồi, cô thấy trước mặt mình là 1 căn phòng trang nghiêm với cánh cửa làm bằng gỗ theo cô là quý vì nó trông rất đẹp và sang trọng. Quản gia Đinh gõ cửa: “Thưa, bạn gái cậu chủ, cô Trương Mỹ An đến rồi ạ!”
Bên trong vang lên giọng ồm ồm của 1 người đàn ông trung niên: “ Vào đi!”Quản gia Đinh nhẹ nhàng mở cửa, mời An vào rồi ông ấy vào sau cô.
Bầu không khí u ám đến ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng, chiếc máy lạnh ở góc phòng liên tiếp phả ra làn hơi lạnh rờn rợn cũng không làm giảm được sự ngột ngạt nơi đây. Cô đứng im nhưng trong đầu tưởng tượng đủ thứ, nào là ngôi nhà này đã từng có người chết, nào là đã có người tự tử ở đây, nào là có 1 vụ thảm sát kinh hoàng ở đây mấy trăm năm trước. Mớ truyện + phim ma lại ám cô nữa rồi@@, chỉ tại con bạn hồi cấp 2 quái đản, lập dị chết tiệt suốt ngày dồn vào đầu cô mớ truyện ma khủng khiếp khiến chúng ám cô đến tận bây giờ.(Quên chia sẻ với các cậu,cô là c