Old school Swatch Watches
Định Mệnh Nghiệt Ngã….

Định Mệnh Nghiệt Ngã….

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324775

Bình chọn: 9.00/10/477 lượt.

hạnh phúc lắm chứ. Rồi tôi chợt

hỏi nó :

– Vậy ngày mai thằng Đỏ biết thì nó sẽ hại T?

– T chịu được. Vì D cái gì cũng được !

Mọi khung cảnh lãng mạng. Đứa nào cũng chở bf, gf đi dạo. T 1 tay chạy còn 1 tay nắm

chặt tay tôi và nói :

– Đừng bao giờ rời xa T nhé

Tôi bối rối và trả lời :

– Cả 2 cùng như thế !

Có lẽ vui quá nên tôi quên mất những dự định của mình………….

Đến chiều hôm sau đi học…..

Ba tôi thì rất dễ nên để Trường đến chở tôi đi học. Lên đến trường thì tôi gặp nhiều ánh mắt tò mò. Có lẽ họ tự hỏi rằng : ” 2 đứa này quen nhau àh? ” , ” Sao lại đi chung thế? “. Cũng đúng thôi ! Bởi vì lời lẽ của thiên hạ mà, nghĩ cũng buồn cười vì lúc trứoc hợp đồng có thời ạn còn bây jờ thì ko thời hạn. Àh vô thời hạn chứ nhỉ? Tôi hạnh phúc và vui lắm, đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh. Đang cười nói với nhau thì chợt :

– Hạnh phúc quá nhỉ?

Tôi nghe tiếng quen quen liền quay lại :

– Có chuyện j ko?

– Đỏ biết hết mọi chuyện rồi Lỳ ạh

Rồi thằng Trường kéo tôi lại và nói với Đỏ :

– Mày đừng nên làm khó người khác. Bỉ ổi lắm

Và rồi Đỏ núm lấy cổ áo của thằng Trưòng ngay giữa sân trường gây sự chú ý cực đại. Còn có tôi ở đó. Nhưng dù gì tôi cũng phải bênh Tr hơn :

– Này Đỏ thả ra, một khi Đỏ đối đầu với Trường, làm hại Trường là Đỏ đang đối đầu với tôi và cũng làm tổn thương tôi !

Tôi biết rằng những lời nói của tôi rất quá đáng và đau lòng lắm nhưng tôi chỉ muốn Đỏ đừng toan tính mưu mô như thế thôi.

Tôi thấy sắc mặt của Đỏ đổi đi nhưng tôi không để ý lắm. Con người tôi cũng có cái nhược điểm đó chứ. Đỏ thả cổ áo của Trường ra và rồi đứng khựng lại đó. Tôi ko đoái hoài một chút mà kéo Trường đi. Có thể mọi người sẽ nói rằng Trường vừa hoàn hảo lại có trọn vẹn tình cảm của tôi. Nhưng không ! Tôi không khắc họa rõ hình ảnh của Trường bởi vì tôi cho mọi người thấy con người Trường rất khép kín, ít nói với ai. Cũng không quá ích kỹ.

Khi đến chỗ bọn nó thì thằng Rin bất chợt lên tiếng :

– Lúc nãy có chuyện j’ vậy?

Thằng Trường kể lại. Bọn nó lao nhao :

– Mày làm thế mà không quá đáng sao D?

– Thật đó, dù gì nó vì mày tất cả.

– Bọn tao cũng thấy tội nó

– đúng đấy , à mà thằng Tuấn đâu rồi? Hôm nay không thấy nó đi học

Tôi nhìn quanh, rồi ngó vào lớp học. Đúng là không thấy nó đi học. Tiếng trống vào lớp cũng điểm rồi, 15′ đầu giờ gần hết thì tôi thấy nó tới. Khuôn mặt có vẻ rất bơ phờ, buồn, mắt thâm quầng. Tôi bước lại và hỏi :

– Mày sao vậy?

– Tao ra sao như thế nào liên quan tới mày à?

Tôi im lặng chứ chẳng biết nói được lời nào. Bởi tôi biết nó còn tức tôi chuyện hôm qua. Nhưng nghĩ lại nó tức cái gì mới được? Bỗng nó lên tiếng :

– Tao không nói chắc tao chịu không nõi nhưng mà tao phải nói đây ! TAO YÊU MÀY NHIỀU LẮM DUYÊN !

Tôi thì trợn tròn mắt, sửng sốt. Cả lớp cũng thế, đặc biệt nguyên nhóm bạn của tôi. Và chợt có 1 bóng người chạy vụt đi. Nhưng tôi kịp nhận ra là bóng của Kiều ! Có lẽ nó đã nghe được những lời đó. Tôi ước gì tôi cấm được người ta thương tôi. Tôi muốn tôi chết đi để mọi người đừng thương tôi, đừng làm tổn thương những người con gái khác như thế. Tôi đẩy thằng Tuấn :

– MÀY CHẠY THEO NÓ NHANH

– KHÔNG !

– KHÔNG THÌ ĐỪNG NHÌN MẶT TAO NỮA !

Thế là nó chạy theo. Tôi sợ……Sợ là sợ những giọt nước mắt đau khổ lăn trên khuôn mặt nó một lần nữa. Ai biết được cuộc sống như thế nào? Tôi hoàn hảo lắm à? Tôi dễ gây cảm tình lắm hay sao vậy? Tôi có phải một minh tinh màn bạc gì đâu? Là một con người, rất bình thường. Tôi chẳng muốn ai yêu tôi cả ! Làm tổn thương một người bạn như thế lòng tôi đau lắm chứ. Nhớ lại những gì nó nói với tôi cái hôm ở nhà tôi, tôi cứ nghĩ rằng Tuấn say nên nói bậy nhưng giờ thì từ miệng Tuấn nói ra thì làm sao tôi không tin?

Nhìn qua thấy Trường ngôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi thì như người mất hồn bước lại chổ ngồi. Đứa nào cũng hiểu nên im lặng không nói với tôi tiếng nào.

Cả buổi học hôm đó tôi không tài nào nhập tâm vào được. Buồn thật đấy ! Thời gian cứ trôi thoắt như thế. Khi tôi về nhà thì :

– Cháu àh ! Cô chú đến nghe câu trả lời của cháu

Tôi chợt khựng lại. Trong đầu tôi lúc này hiện lên 2 suy nghĩ, tôi còn bạn còn bè, còn thầy cô giáo, nơi đây tôi gắn bó bao năm trời. Nói đi là đi sao được? Còn một bên thì : Nhưng còn mong muốn của mẹ? Vả lại chỉ có đi tôi mới thoát khỏi sự bế tắc đang gặp phải. Chỉ có đi mới giúp cho Phượng, Ly, Kiều không phải đau khổ. Và 3 người con trai kia cũng không đánh mất lí trí và con tim khi yêu tôi…..

Tôi không chần chừ. Liền nói :

– Cháu sẽ đi !

Và tôi xin phép để lên lầu. Cảm giác trong lòng rối bời và buồn biết mấy. Chợt một lúc sau có tiếng gõ cửa, tôi mở ra thì đó là nhóc V.A. Nó nói :

– Chị ! Em muốn nói chuyện với chị

– Ừ em nói đi

– Chị àh ! Chị phải hiểu rằng dù em với chị không phải chj em ruột, dù chúng ta chỉ là sống chung một nhà nhưng đối với em chị là một người tuyệt vời và đặc biệt. Chị cũng thương em mà phải không? Vậy mà giờ chị nói chị đi là chị đi sao?

– Chị……

Tôi ấp úng không nói thành lời thì nó nói tiếp :

– Chị vì mẹ thì em biết nhưng liệu chị miễn cưỡng như thế mẹ vui àh? H