Teya Salat
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Tác giả: LuTeee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324790

Bình chọn: 8.5.00/10/479 lượt.

ưu lại bài làm. Bích Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

– Này con kia, mày có biết mày vừa làm gì không?

– Xin lỗi, tôi không cố ý.

– Lỗi lầm gì, công sức bọn tao bỏ ra mày tính sao hả?

– Thực sự là tôi không cố ý mà.

– Này mấy cô kia lưu xong bài chưa hả, ngồi đấy làm gì thế? – Thấy tôi và Ngọc to tiếng với nhau, thầy tiến lại gần rồi dùng bộ mặt của “cảnh sát hình sự” để “điều tra”.

– Thưa thầy, bạn này làm tắt máy em, bài em chưa kịp lưu lại, bây giờ bao nhiêu công sức của bọn em đổ bể hết cả rồi. – Mai Hương nói với thầy dạy tin bằng một giọng cấc lấc không trên dưới. – Thầy ra mà xem này, nó rút phích cắm ở máy em ra đây này.

– Em không cố tình, chỉ là tai nạn thôi ạ. – Tôi vội lên tiếng giải thích

Thầy nhìn tôi rồi nhìn cái ổ điện. Thực chât cái phích cắm chỉ bị tuột ra một chút chứ không rời hẳn ra khỏi ổ điện. Thầy cắm lại phích cắm một cách không do dự. Màn hình lại bật sáng, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, bài làm của hai đứa nó vẫn còn y nguyên.

– Đây chỉ là dây cắm mành hình, nó bị lỏng chứ không phải bị rút ra. Hai em phải biết phân biệt không được đổ lỗi cho bạn. Với lại nói chuyện với giáo viên mà em dùng cái giọng đó mà được hả?- Thầy nghiêm giọng nói với Bích Ngọc và Mai Hương rồi quay sang tôi – Còn em này lần sau phải cẩn thận, đây là phòng máy, nếu em làm hỏng hóc bất cứ thứ gì là em phải đền. Nên cẩn thận hơn. Còn hai bạn kia lưu bài rồi cũng về đi.

Hai đứa nó nhìn tôi với ánh mắt bực bội, lưu lại bài rồi ra về. Còn tôi thì phải hoàn thành nhiệm vụ của một thư kí lớp, đó là đợi thầy kí sổ ghi đầu bài rồi đem nó xuống nộp ở văn phòng tầng ba toàn nhà đối diện. Đợi thầy kí xong sổ, tôi lon ton xách cặp ra tìm giầy để phi thẳng về nhà nhưng đôi giày của tôi thì lại không cánh mà bay. Khi tôi đang lúi húi tìm lại đôi giày của mình thì Lam với Thùy đã xỏ xong giày vào chân và ôm cặp đứng đợi tôi.

– Nhanh lên mày – Lam giục.

– Tao mất giày rồi – Tôi méo mặt

– Gì cơ? – Thuỳ quay ra với khuôn mặt khá bất ngờ.

– Tao mất giày!!! Tìm hộ đi!!

– Thôi bây giờ Lam đi nộp sổ cho nó đi, tao tìm giày với An cho nhanh. – Thùy giật lấy quyển sổ ghi đầu bài của tôi, đưa cho Lam. Lam ậm ờ vài câu rồi đi nôp sổ.

Tôi và Thùy lúi húi tìm ở tủ giày rồi ở gầm tủ rồi cả ở nóc tủ nữa, nhưng giày của tôi lại không ở đó. Chán nản tôi tựa vào hành làng. Một lúc sau Lam hớt hải chạy lên như thể vừa nhìn thấy gì đó kinh khủng lắm. Tôi và Thuỳ nhìn nhau, hai đứa ngẩn người.

– An… Tú An…. tao tao….nhìn thấy….thấy… hộc hộc…. ôi mệ…mệt quá….

Lam vừa kể vừa thở khiến cả câu bị đứt quãng. Tôi gắt

– Từ từ mày, thở đi rồi nói, có ai tranh phần nói của mày đâu chứ.

– Ờ, tao vừa thấy giày mày rách bươm, đang yên vị trong thùng rác.

Tôi thoáng giật mình. Lẽ nào là do…

– Chắc chắn là do bọn Mai Hương rồi.-Thuỳ lên tiếng. Nó nhăn mặt nhìn tôi.

– Chắc thế, Vừa rồi tao nhỡ tay chạm phải ổ cắm màn hình của chúng nó, chúng nó bù lu bù loa lên cơ mà.

– Thế giờ bọn tao đưa mày về nhớ

– Đành vậy, bọn mày cho tao về ké với.

Tôi nói với vẻ chán nản rồi cũng theo hai đứa nó về. Về tới nhà, tôi cũng chẳng muốn ăn, chỉ thấy mệt mỏi, buồn ngủ và chán nản.

– Thôi không sao, coi như là cơ hội để mình được mua đồ mới – Tôi tự an ủi mình

Ăn uống qua loa xong xuôi, tôi trèo lên phòng ngủ một giấc. Chiều nay tôi sẽ đi mua giày.

CHƯƠNG 2: GẶP!!!

Khi tôi tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều. Có lẽ vì lên cấp 3, kiến thức vừa nhiều vừa khó nên tôi học sút đi hẳn, cùng chính vì thế nên mẹ đăng kí ngay cho tôi khoá học ở trung tâm với đầy đủ ba môn tự nhiên Toán, Lí, Hoá. Tôi suýt vập mặt vào bàn khi nghe mẹ thống báo và càng kinh khủng hơn khi ông anh “yêu quý” nhắc nhở tối nay tôi đi học với một chất giọng “khủng bố man rợ”. Thật kinh khủng , kinh khủng, quá kinh khủng T^T

Tôi thay đồ, vác cái bộ mặt thảm hại xuống bếp, mở ngăn kéo, cẩn thận cất tiền vào túi rồi chuẩn bị đi học. Đến lúc đi tìm giầy tôi mới sức nhớ đến đôi giày tội nghiệp của mình đang yên vị trong thùng rác, quả là một sự thật đắng lòng. Không được để mẹ biết chuyện này, tôi phải đi mua đôi giày mới có màu giống thế mới được.

Tôi tới một shop giày gần nhà, ngay khi đẩy cửa bước vào, một loạt những đôi giày dễ thương hiện ra trước mắt tôi. Thật sự tôi muốn rước tất cả “em nó”về nhà. Nhưng, hỡi ôi cuộc đời đều xoay quanh cái chữ “nhưng” đó, nhiệm vụ của tôi là mua 1 đôi giày hao hao đôi giày cũ chứ không phải đi shopping để mua một đôi giày mới. Lượn vài vòng quanh shop, đến khi nản chí định bỏ cuộc thì rốt cục tôi đã tìm đc thứ mình cần: một đôi búp bê màu xanh tím than với chiếc nơ nhỏ xinh xắn đính ở mũi giày, xung quanh là những viên ngọc nhỏ đính trang trí cầu kì. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, sải những bước đi thật dài, tôi tiến về phía chị nhân viên bán hàng:

– Chị ơi, chị lấy cho em đôi kia với ạ.

– Hihi em thật khéo chọn. Cửa hàng chị còn mỗi một đôi này thôi đấy. Em đi thử xem có vừa không, Còn giá cả thì không quá đáng như mấy shop thời trang trên phố đâu, mà hàng bọn chị lại rất bền nữa. Em chờ chút để chị láy xuống cho em nha,

Ring dinh….Ring di