
tôi..thích.” Anh nói ra ba chữ này, thật là càng làm cho cô thêm tức giận, cô ghét cái loại cảm giác vô lực đó, đáng ghét hơn khi người khác xem mình tùy ý như có thể nghiền chết một con kiến, còn mình hết lần này tới lần khác mệt mỏi giãy giụa. Cô bất chấp tất cả chỉ muốn rời xa người đàn ông này, cô hoài nghi anh, cho tới bây giờ cũng không đánh giá được anh, đến giờ phút này, cô đã hiểu tất cả, anh không còn là người sẽ làm cô động lòng như thời thiếu niên áo trắng, anh có tên mới có thân thế khiến người ta kính sợ, “Hoàng Thành” Tứ thiếu gia, tên tuổi vang dội biết bao. Cô muốn chạy, thế nhưng lần này không cần tốn nhiều sức giãy giụa thì đã thoát ra, mà anh cũng không có đuổi theo. “Trình Vũ Phỉ, em còn dám đi thêm một bước, tôi không ngại hủy hoại em trai của em đâu, em chắc là đã biết rất rõ, hiện giờ tôi có năng lực làm như vậy hay không” CHƯƠNG 21Vào năm lớp mười hai, khi các bạn học khác đều ở đây hăng hái cố gắng phấn đấu vì cái ngày có tên là “Thi tốt nghiệp trung học”, hận một ngày không có được 48 canh giờ để sử dụng, thì đúng lúc này An Diệc Thành lại có quyết định khiến người ta kinh ngạc, anh bỏ qua lớp tự học buổi tối, hơn nữa ở chỗ của thầy giáo lại có lệnh gì đó, một khi thành tích cuộc thi của anh giảm xuống, ngay lập tức anh sẽ trở lại lớp tự học buổi tối, anh quá kiên trì, vì vậy thầy giáo không thể không đồng ý. Các bạn học nhắc tới hành động này của An Diệc Thành, đều cảm thấy anh “trâu bò” thật, trong thời điểm này lại dám đưa ra quyết định như vậy.Nghe nói An Diệc Thành một mình tìm công việc riêng, vì một số học sinh lớp sơ cấp muốn học thêm, những học sinh đó cũng sắp tham gia thi tốt nghiệp trung học, một số phụ huynh cũng hao tổn tâm sức tìm thầy giáo dạy thêm cho con mình, hi vọng con của mình có thể thi đậu vào một ngôi trường cao trung tốt, An Diệc Thành liền chủ động liên lạc với những vị phụ huynh đó, ban đầu chỉ là dạy thử, sau khi thấy anh dạy được, không tệ, phụ huynh lần lượt đưa con tới một chỗ, nhờ anh chỉ dạy những đứa bé này.Xế chiều, sau khi tan học An Diệc Thành liền cầm bọc sách, vội vã rời khỏi phòng học, còn Trình Vũ Phỉ nhất định phải dán mắt mình lên cả người anh, nhìn theo anh. Vào những lúc này Tiết Giai Nhu đều vỗ vỗ bả vai của cô, “Được rồi, đừng xem, đã không còn thấy bóng dáng của người ta nữa rồi.”Lúc đầu khi bị Tiết Giai Nhu đánh như vậy cô cũng thấy thú vị, còn biết đỏ mặt là ra sao, bây giờ bị Tiết Giai Nhu cười đùa nhiều lần, mặt cô cũng đã không còn da nữa rồi, thấy có chút mất mát cô nằm dài ở trên bàn. Kể từ lúc An Diệc Thành không còn tham gia lớp tự học buổi tối, thêm nữa sau mỗi lần kiểm tra cũng có thể liên tục phân rõ cao thấp, thầy giáo đối với hành động của anh chẳng những không phản đối mà còn bắt đầu cổ vũ, còn lấy hành động của An Diệc Thành kích thích bọn họ – những học sinh bình thường——“Nếu như các em cũng có thể đạt được thành tích như An Diệc Thành, ngay bây giờ thầy sẽ để các em muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu như không có được trình độ đó thì cũng đừng nói đến bất cứ yêu cầu gì. . . . . .” Cũng bởi vì chuyện như vậy nên, Trình Vũ Phỉ cảm thấy thời gian mình được nhìn An Diệc Thành càng ngày càng ít, chỉ cần nghĩ đến cả buổi tự học ban đêm cũng không thể nhìn thấy anh, trong lòng cô lập tức cảm thấy không thoải mái.“Được rồi được rồi, người ta không biết còn tưởng rằng bạn thất tình! Trưng bộ dạng này để làm cái gì!” Tiết Giai Nhu không nhịn được chế nhạo cô.“Aizzzz, hôm nay mình lại không thấy được anh ấy.”“Thôi đi, bạn nhìn như vậy thì có thể được gì?” Tiết Giai Nhu lấy tay hung hăng nhấn đầu của cô xuống, “Nếu như bạn dám trực tiếp đi tới trước mặt An Diệc Thành, nói với anh ta là em thích anh..bạn làm cái gì mình đều ủng hộ bạn, bạn lại không dám, hiện tại lại làm ra bộ dạng này. . . . . . Đơn thuần là chỉ lãng phí thời gian.”Trình Vũ Phỉ lập tức quan sát hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ sợ có bạn học khác nghe được mấy lời này của Tiết Giai Nhu, cũng may, tất cả mọi người đều đi ăn cơm, trong phòng học cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Tiết Giai Nhu thấy động tác của cô, hừ lạnh một tiếng, mình sẽ nói chuyện như vậy mà không có đầu óc ư, đương nhiên là trong phòng học không có ai khi đó mới nói như vậy. . . . . .“Mình chính là cái thứ hèn nhát.” Cô cũng chỉ dám thận trọng thích người con trai kia, không dám để cho anh biết, thậm chí cũng không dám để cho người khác biết.“Được rồi, thứ hèn nhát, đi ăn cơm.”Cô không nhịn được đánh Tiết Giai Nhu một cái, Tiết Giai Nhu nhanh chóng chạy, khiến Trình Vũ Phỉ đuổi theo cô.Lúc còn trẻ vui vẻ như vậy, rất thích người đó cho dù anh ấy hoàn toàn không biết, trong lòng cũng vẫn cảm thấy đầy đủ, không phải so đo được mất, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy bóng dáng của anh ấy thì đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chứ không phải giống như bây giờ cho dù anh đang ở trước mặt mình, mình vẫn khổ sở như vậy. Trong thế giới này, vĩnh viễn vẫn tồn tại một chân lý, không có được mới là điều tốt nhất, có được rồi cũng sẽ lập tức mất đi những đều vốn đã mong đợi.*************************************