
o xe quẹo vào một căn nhà ngói xưa cũ kỹ, chung quanh nhà nào là chôm chôm, xoài, mận, dừa trái oằn cả cây.
Dựng xe bên hiên, Hải xách ba lô đi vào. Hồng Loan cũng đi theo anh. Bước vào nhà chẳng thấy ba đâu, Hải gọi lớn:
− Ba ơi! Ba!
Từ phía cuối vườn có giọng của một người đàn ông chất phác:
− Thẳng Hải mới về đó hả?
Nghe tiếng ba, Hải đi nhanh ra phía sau. Hồng Loan cũng đi theo anh. Từ xa, Hồng Loan thấy một người đàn ông mặc bộ đồ bà ba đen đầu quấn cái khăn rằn, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Ông đang làm gì Hồng Loan không rõ lắm. Khi hai người đến nơi, Hải hỏi:
− Ba đang làm gì vậy?
Nhìn con trai và cô gái lạ, ông Ngò nói giọng chắc nịch:
− Tao sửa lại khúc mương này cho nước vào ra dễ dàng một chút.
Vừa nói ông vừa vét những cuốc đất đắp vào gốc cây gần đó.
Hải nhìn cha với ánh mắt thương yêu, anh khuyên:
− Con nói hoài, công việc vườn tược thì mướn người làm, ba trông coi là được rồi. Ba làm nặng nhọc như thế này lỡ bị bệnh hoạn rồi sao hả ba?
Ông Ngò thiệt thà:
− Tao còn khỏe hơn mày nữa là khác! Mấy cái chuyện lặt vặt như vầy, tao làm một buổi là xong. Mướn người ta làm, ở không hoài tao chịu hổng có được.
Như đã xong công việc, ông Ngò leo lên khỏi con mương, đứng nhìn thành quả của mình. Đúng lúc này, Hồng Loan cũng đi đến bên ông, cô lễ phép:
− Dạ thưa bác, cháu mới xuống.
Ông Ngò nhìn sang Hồng Loan với nét mặt chất phác:
− Ừ. Cháu xuống đây chơi à? – Rồi ông nhìn sang con trai, nhắc nhở – Hải con leo lên cây dừa bẻ vài trái dừa tươi xuống uống nước con.
Nhìn lên những cây dừa cao vời vợi chung quanh vườn, Hồng Loan lo sợ Hải leo lên sẽ gặp khó khăn, cô liền nói:
− Dạ thưa bác, cháu và anh Hải vừa mới uống nước xong bác ạ.
Ông Ngò phân tích:
− Uống nước gì cũng đâu có bằng nước dừa ở vườn này, uống vào vừa mát vừa ngọt lại khỏe ngay, nhất là vừa mới đi xa về.
Hải ngoan ngoãn:
− Dạ, con biết rồi ba ạ! Một chút nữa con sẽ leo lên hái liền, dẵn dịp con dọn dẹp những bẹ dừa già luôn cho nó mau ra trái.
Nghe con trai nói như vậy, ông Ngò gật gù:
− Tao cũng định bữa nào rỗi rảnh, tao leo lên dẹp dọn một bữa, nhưng tao chưa làm được.
Hải lại lo lắng:
− Ba già rồi đừng nên leo lên cao như vậy không tốt đâu.
Như muốn phủ nhận lời nói của con, ông Ngò vừa vác cuốc đi vào nhà vừa nói:
− Mày lo xa quá đó, ba vẫn thừa khả năng mà!
Hải và Hồng Loan cũng đi vào theo ông. Họ nhìn nhau mỉm cười cho bản tánh thật thà, cố chấp của ông già. Hải nghĩ vậy và Hồng Loan cũng nghĩ giống anh.
Hải ngồi trên bộ ván gõ đen mun với cái chân đang bó bột vì bị té trong lúc hái dừa ngày hôm kia. Do sơ ý trong khi đạp bẹ dừa già từ trên cây xuống, anh bị trượt chân té theo luôn. Anh định về thành phố để điều trị nhưng ba anh không cho, ông nói dù một tháng hay hai ba tháng cũng ở nhà để ông chăm sóc, ông mới yên tâm.
Còn Hồng Loan, thấy anh bị thương, cô vội vàng trở về thành phố để xin nghỉ phép năm và đem một số đồ cần thiết xuống cho anh. Nhớ lại gương mặt lo lắng của Hồng Loan lúc đó, Hải cảm thấy cũng tội nghiệp cho cô. Quen cô chẳng qua là vì nhiệm vụ của anh mà thôi, vậy mà trước sự lo lắng của cô khiến anh cảm động vô cùng…
Vừa suy nghĩ đến đây thì Hồng Loan từ ngoài cổng đi vào, theo sau cô là anh xe ôm chở đồ lỉnh kỉnh.
Khi anh xe ôm đã rời khỏi nhà, nhìn chiếc xe lăn mà cô vừa mang xuống, Hải nói:
− Bộ em muốn anh là người tàn phế luôn sao em lại mua xe lăn cho anh vậy?
Hồng Loan với gương mặt đỏ bừng vì nắng và mệt, nhưng cô vẫn ngọt ngào:
− Xe này là của Bách Điệp, em lấy đỡ xuống đây để anh đi đây đi đó cho khuây khỏa vậy mà.
Nghe Hồng Loan nói xe của Bách Điệp, Hải hỏi tới:
− Bách Điệp bộ có người thân bị tật nguyền hay sao mà cô ấy có chiếc xe này vậy? Em mượn rồi có phiền phức gì cho người ta không đó? Anh không muốn làm phiền ai hết dù là người thân của em.
Hồng Loan nở nụ cười để cho Hải yên tâm:
− Anh đừng có lo xa như vậy, chiếc xe này hiện nay Bách Điệp không còn sử dụng nữa.
Hải phăng theo:
− Cô ấy điều trị đôi chân lành rồi à? Nếu vậy thì em gọi điện hỏi thăm cô ấy xem bằng cách nào mà hay vậy, để anh điều trị đôi chân anh cho mau.
Hồng Loan than thở:
− Thực sự Bách Điệp có bị gì đâu, chẳng qua vì tình yêu mà Bách Điệp đóng kịch như vậy.
Hải hỏi thêm với vẻ khó hiểu:
− Em nói gì anh không hiểu?
Vừa sờ nhẹ lên cái chân sưng vù của anh, cô nói rất rõ ràng:
− Bách Điệp có người yêu đi lấy vợ. Vì tình yêu và lòng ghen tuông, Bách Điệp muốn giành lại tình yêu và người yêu của mình, nên cô ấy phải sử dụng chiếc xe lăn này cho anh ấy động lòng mà không thể bỏ được.
Tỏ vẻ bàng quang, Hải hỏi tiếp:
− Chẳng lẽ anh chàng kia không biết chút gì sao?
Hồng Loan vô tình:
− Làm sao biết được khi mỗi lần anh ấy đến thì Bách Điệp đều ngồi trên xe lăn thật là thảm thương.
Hải nhìn Hồng Loan vẻ như không tin lắm:
− Có đúng không, hay là em nói oan cho Bách Điệp đó?
Hồng Loan chẳng giấu gì:
− Em đã từng giúp Bách Điệp mà, làm sao em nói oan cho cô ấy được hả anh?
Hải ngọt ngào:
− Em giúp mà giúp như thế nào?
Hồng Loan nói cặn kẽ hơn:
− Anh ấy đã tin tưởng và nhờ em chăm