
Cô cố gây cho Hải sự chú ý đến cô:
− Em tên là Hồng Loan. Nhà em cũng khá xa. Còn anh, tên gì cho em biết, để mai mốt có dịp em sẽ đền ơn.
Hải tự chủ:
− Anh tên là Hải. Tiện đường đi công chuyện qua đây. Đường này rất nguy hiểm, em nhớ mai mốt đến đây phải cẩn thận nhé.
Hồng Loan vẫn còn có vẻ sợ sệt:
− Vâng. Chỉ một lần là em sợ đến già. Em sẽ không đến đây khuya nữa đâu anh đừng lo – Rồi Hồng Loan lân la làm quen – Anh có thể cho em biết số điện thoại của anh không?
Hải mỉm cười ngọt ngào:
− Chi vậy em?
− Hôm nào rảnh, em sẽ mời anh uống nước.
Hải tiếp lời:
− Đó còn gọi là đền ơn anh phải không?
Nghe Hải nói vậy, Hồng Loan nói ra ý định của mình.
− Đền ơn anh bao nhiêu mà đủ. Chẳng qua em muốn làm bạn với anh thôi. Một người hùng.
Hải nhún vai với vẻ bất cần, rồi anh mỉm cười nói đùa:
− Mới quen anh thì em nghĩ vậy nhưng rồi đây em sẽ chán cho xem.
Nói xong, anh lấy cây viết và quyển sổ tay ghi số điện thoại đưa cho Hồng Loan.
Hồng Loan đọc qua, cô hỏi:
− Anh ở nhà với cha mẹ à?
Hải lắc đầu:
− Nhà anh ở tận miền Tây. Hiện anh đang ở chung với dì của anh.
Hồng Loan nói với nét mặt lo lắng:
− Vậy em gọi điện cho anh được chứ?
Hải lại so vai:
− Không việc gì cả, dì anh cũng tâm lý lắm!
Trả lời với Hồng Loan như vậy, vì Hải đã dự định về nhà anh sẽ kể rõ câu chuyện anh quen với Hồng Loan cho bà Khoa được rõ.
Hai người đợi nãy giờ cũng lâu, đêm càng ngày càng về khuya, mà vẫn chưa thấy Bách Điệp về, Hải gợi ý:
− Bạn Hồng Loan đêm nay có về không? Hay là anh đưa Hồng Loan về nhà nhé?
Hồng Loan khách sáo:
− Em không dám làm phiền anh nữa trong khi ơn kia chưa trả.
Hải nhìn cô nói thật:
− Giờ này mà để em đi một mình anh cũng chẳng yên tâm. Để anh đưa em về. Thôi, ta đi nào!
Rồi anh vừa tránh đường vừa cười, nói tiếp:
− Ai bảo anh quen em làm chi hả Loan?
Hồng Loan cảm thấy bâng khuâng bởi ánh mắt rực sáng của Hải, cô biết từ đây mình sẽ phải suy nghĩ về anh, người đã làm lòng cô xao động. Và đây cũng là lần đầu tiên tim cô gõ nhịp yêu đương.
Ánh nắng buổi sáng trải nhẹ trên vườn hồng còn long lanh những hạt sương đọng lại của đêm qua. Hải ung dung đi vào phòng khách gặp bà Khoa.
− Thưa bà chủ ngày hôm qua vì Bách Điệp về khuya, khi tôi đi ngang qua nhà cô ấy thì quen được một cô tên Hồng Loan bạn thân của Bách Điệp đang bị một gã đàn ông sàm sỡ.
Vẻ hiểu chuyện, bà Khoa hỏi:
− Vậy cậu đã làm người hùng, có đúng không?
Hải gật đầu:
− Vâng, tôi đã cứu Hồng Loan và quen cô ấy. Vì hoàn cảnh bắt buộc, tôi không cho Hồng Loan biết sự thật mình đang theo dõi Bách Điệp, nên tôi đã tự giới thiệu tôi là cháu của bà chủ, xin bà chủ tha thứ.
Bà Khoa tỏ vẻ thông cảm:
− Chuyện cậu tự ý giới thiệu như vậy cũng đúng thôi, vì như vậy mới tiện, cậu cũng đáng tuổi cháu của tôi mà đúng không? Thôi thì từ hôm nay cậu cứ gọi tôi bằng dì đi. Còn phần tôi sẽ thông báo với mọi người, tôi nhận cậu làm cháu nuôi.
Hải với gương mặt xúc động:
− Vâng. Cám ơn dì Khoa.
Với gương mặt suy nghĩ, bà Khoa nói tiếp:
− Và kể từ hôm nay, nếu Hồng Loan có rủ cháu đi đâu thì cháu đừng từ chối nhé và hãy cố gắng lấy lòng nó để tìm hiểu thật kỹ về Bách Điệp. Dì muốn mọi việc phải được rõ ràng càng sớm càng tốt, chứ để như vậy dì thấy thiệt thòi cho Quế Lâm quá.
Như chia sẻ nỗi buồn với dì Khoa, Hải hỏi thăm:
− Hiện tại Quế Lâm đang ở đâu vậy dì?
Đôi mắt bà Khoa thoáng xa xăm:
− Quế Lâm đang ở nhà cũ, chỉ có một mình buồn lắm. Dì bảo nó lại đây ở nhưng nó từ chối, nói rằng muốn ở riêng một thời gian để suy nghĩ, bởi vậy dì không thể ép được.
Hải cũng góp ý:
− Dì cũng nên thông cảm cho cô ấy. Thời gian sẽ làm cho cô ấy hiểu rõ tất cả dì ạ.
Bà Khoa gật đầu:
− Ừ, dì cũng nghĩ vậy. Nên dì rất nóng lòng về việc nhờ cháu theo dõi Bách Điệp.
Thấy nét mặt trông mong của bà Khoa, Hải an ủi:
− Dì hãy an tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để dì khỏi chờ mong.
Bà Khoa nói với vẻ tâm đắc:
− Dì rất tin tưởng ở nơi cháu và dì đặt mọi hy vọng ở nơi cháu, cháu hiểu chứ?
Hải biết mình là người quan trọng như thế nào đối với dì Khoa, nên anh lễ phép nói:
− Vâng, cháu hiểu! Cháu sẽ không phụ lòng tin của dì đâu.
Bà Khoa với niềm tin dâng cao:
− Vậy là tốt lắm rồi!
à Kho �� @�0 nét mặt bỉnh thản, bà hỏi:
− Vậy là con vẫn còn yêu Bách Điệp đúng không? Còn Quế Lâm, con chỉ nghĩ là một cô gái tốt mà con đang cần.
Hoài Bảo gật đầu.
Bà Khoa gằn giọng:
− Mẹ mong rằng con nghĩ cho chín chắn hơn, để không hối hận như bây giờ.
Trong lòng bà Khoa vẫn không tin tưởng về Bách Điệp cho lắm, dù rằng bà chưa gặp mặt Bách Điệp lần nào. Nhưng bà cảm thấy cô gái này không đơn giản như Hoài Bảo đã nghĩ. Bằng mọi cách, bà sẽ tìm hiểu cho ra nguyên nhân. Như không để cho Hoài bảo biết ý nghĩ của mình, bà ngọt ngào:
− Con và Bách Điệp đã quan hệ đến mức nào rồi? Có khắng khít lắm không?
− Con và Bách Điệp vẫn chưa vượt qua ranh giới của tình yêu.
Bà Khoa gật gù:
− Vậy thì tốt! Thực tế, chuyện con và Quế Lâm chưa giải quyết xong, nên chuyện con và Bách Điệp từ từ hẵng tính nhé con.
Hoài Bảo gật đầu:
− Vâng, con hiểu! Nhưng con muốn m