
i ngờ gì nữa. Nhưng con yêu, con đã sẵn sàng. Mẹ biết là con sẵn sàng rồi.”
Cuối cùng khi họ rời khỏi cửa hiệu một tiếng rưỡi sau đó, phải cả hai người mới tha lôi được hết đống quần áo mới đó về nhà. Cả hai đã chọn bốn chiếc quần jean nh và một chiếc đen phai, thêm một chiếc quần nhung tăm bó giả jean mà bà Greene thuyết phục Brooke là trông khá giống quần jean và sẽ được Julian duyệt. Họ lướt ngón tay trên đống áo phông trắng hàng hiệu, so sánh độ mềm mại của hàng dệt kim với hàng vải bông Ai Cập, tranh luận xem chiếc này liệu có quá mởng mảnh hay chiếc kia có quá đơn điệu hay không, trước khi lựa một tá áo với những kiểu dáng và chất liệu khác nhau. Khi đến tầng trệt họ tách nhau ra và mẹ cô đi mua cho Julian một số sản phẩm dành cho nam của hãng Kiehl, bà đoán chắc rằng chưa bao giờ gặp người đàn ông nào không sùng bái bọt cạo râu và nước hoa dùng sau khi cạo râu của họ cả. Brooke thì ngờ rằng anh sẽ chẳng sử dụng bất kỳ thứ gì ngoại trừ bọt cạo râu Gillette trong bình xịt mà họ bán có hai đồng ở cửa hàng dược phẩm Duane Reade, nhưng cô cảm kích trước sự nhiệt tình của mẹ. Cô len lỏi về phía gian phụ kiện, nơi cô tỉ mẩn lựa chọn năm chiếc mũ len, tất cả đều màu nhạt – một chiếc màu đen có sọc đen mờ – cọ từng chiếc lên mặt mình để đảm bảo nó không nóng nực hoặc gây ngứa.
Tổng số tiền chi cho chuyến mua sắm của họ lên đến con số đáng kinh ngạc là 2.260 đô la, khoản lớn nhất mà cô từng tiêu riêng cho việc mua sắm – kể cả đồ đạc trong nhà – từ bé tới giờ. Cô nghẹn thở khi nghĩ tới lúc phải viết séc thanh toán hóa đơn mua hàng bằng thẻ tín dụng đó, nhưng cô cố bắt mình tập trung vào điều gì là quan trọng: anh đang sắp có bước đột phá lớn trong sự nghiệp, và vì cả hai người bọn họ mà cô có nghĩa vụ phải khích lệ anh trăm phần trăm. Thêm vào đó cô cũng thấy hài lòng vì cô đã trung thành với phong cách của riêng anh, đã tôn trọng khiếu thẩm mỹ quần jean, áo phông trắng và mũ len muôn thuở của anh và đã không cố áp đặt lên anh một hình ảnh mới. Đã lâu, lâu lắm rồi cô mới có một buổi chiều huếnh lên tận mấy nh như vậy. Dù rằng quần áo đó không dành cho cô nhưng việc lựa chọn và mua sắm chúng không vì thế mà giảm bớt hứng thú.
Chủ nhật sau đó, lúc Julian gọi điện báo rằng anh đang trên taxi từ sân ban về nhà, cô đã quýnh lên vì háo hức. Đầu tiên cô đặt tất cả những món đồ đã mua trong phòng khách, trải quần jean phủ đầy đi văng, áo phông trên ghế trong phòng ăn, treo những chiếc mũ len lên đèn và giá sách quanh phòng giống như đồ trang trí trên cân, nhưng rồi chỉ giây phút trước khi anh sắp về đến nơi thì cô thay đổi ý kiến và thu dọn đồ lại. Cô nhanh nhẹn gói đồ và đặt trả vào đúng từng chiếc túi của hãng, rồi cô nhét vào phía trong tủ quần áo chung của cả hai người, vừa làm vừa mường tượng rằng cả hai sẽ vui hơn nhiều khi duyệt từng món đồ một. Khi cô nghe thấy tiếng cửa mở và con Walter bắt đầu sủa vang, cô chạy ra khỏi phòng ngủ và ôm choàng lấy Julian.
“Em yêu,” anh lẩm bẩm, vùi mặt mình vào cổ cô và hít một hơi dài. “Chúa ơi, anh nhớ em.”
Trông anh gầy hơn, thậm chí còn hốc hác hơn bình thường là khác. Julian nặng hơn Brooke ít nhất là mười cân, nhưng cô không thể hiểu sao lại thế được. Họ cao bằng nhau, và cô luôn cảm thấy mình che lấp anh, áp đảo anh. Cô nhìn anh từ đầu tới chân, ngả vào anh, áp môi mình lên môi anh. “Em nhớ anh nhiều lắm. Chuyến bay của anh thế nào? Và taxi nữa? Anh có đói không? Có ít mì pasta đấy, em có thể hâm nóng nó lên.”
Con Walter sủa váng cả lên đến nỗi họ hầu như chẳng thể nghe thấy nhau nữa. Nó sẽ không trật tự lại chừng nào còn chưa được chào hỏi đúng kiểu, vì vậy Julian đổ vật xuống đi văng và vỗ vỗ lên một chỗ gần anh, nhưng Walter đã nhảy lên ngực anh và bắt đầu liếm lưỡi ướt khắp mặt anh.
“Oa, từ từ nào, cậu bé ngoan,” Julian vừa nói vừa cười to. “Ối, đúng là hơi thở hôi hám của chó. Không ai đánh răng cho chú mày hở Walter Alter?”
“Nó đang đợi bố về đánh răng cho nó đấy,” Brooke vui vẻ với ra từ bếp, cô đang rót rượu vang cho hai người.
Khi cô quay lại phòng khách thì Julian đang ở trong phòng vệ sinh. Cánh cửa mở hé và cô thấy anh đang đứng trước bồn tiểu. Walter đứng bên chân anh và mê mải nhìn Julian tiểu.
“Em có điều bất ngờ dành cho anh đấy,” Brooke ngân nga. “Thứ mà anh chắc sẽ thích mê.”
Julian kéo khóa quần, quơ tay qua loa dưới vòi nước, rồi vào đi văng ngồi với cô. “Anh cũng có điều bất ngờ dành cho em nữa,” anh nói. “Và anh nghĩ em sẽ thích lắm.”
“Thật hả? Anh có quà cho em!” Brooke biết giọng cô nghe rất trẻ con, nhưng ai mà chẳng thích quà cơ chứ?
Julian tủm tỉm. “Ờ, đúng vậy, anh đoán em có thể gọi đó là quà. Kiểu như dành cho cả hai chúng mình, nhưng anh nghĩ em sẽ thích nó còn hơn cả anh ấy. Em nói trước đi. Bất ngờ của em là gì vậy?”
“Không, anh nói trước cơ.” Brooke không để màn trình diễn quần áo của cô bị lu mờ bởi bất kỳ điều gì, cô muốn anh toàn tâm chú ý vào màn đó.
Julian nhìn cô và cười toe. Anh đứng lên, đi ngược về phía tiền sảnh, và quay lại với chiếc va li có bánh xe mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Chiếc va li màu đen, nhãn hiệu T