Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325655

Bình chọn: 8.00/10/565 lượt.

; vấn đề chính ở cái cảm giác dễ hiểu là không hòa đồng được với các bạn cùng lớp, những người đến từ tầng lớp kinh tế xã hội khác với em. Chúng ta thường gặp điều này ở các học sinh được học bổng, đáng tiếc là thế nhưng các em luôn tìm được vị thế của mình.”

Brooke không nhất trí về một phương diện – cô đã làm việc với khá nhiều nữ sinh ở tuổi thanh thiếu niên về vấn đề này, và theo quan điểm của cô thì Kaylie bị trọng lượng của mình ám ảnh thái quá – nhưng lúc này cô không muốn khơi mào cuộc đàm luận về vấn đề ấy. Thay vì thế, cô cười và nói, “Xem chúng ta kìa, nói chuyện công việc cả vào ngày thứ Bảy. Rõ chán!”

Heather nhấp ly cà phê của mình. “Vẫn biết thế, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Thậm chí tôi đang cân nhắc đến việc chuyển lại về trường cấp dưới trong một hoặc hai năm tới đây. Thực sự là phù hợp hơn với tôi. Thế còn chị thì sao? Có dự định gì về việc chị sẽ ở lại trường bao lâu nữa không?”

Brooke săm soi vẻ mặt Heather xem có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ta đang ám chỉ đến Julian không. Có phải cô này bóng gió gì đó rằng Brooke có thể thôi việc vì Julian giờ đã kiếm được tiền bằng việc chơi nhạc không? Đã bao giờ Brooke nói với cô ta rằng lúc đầu thì đó chính là lý do khiến cô nhận thêm công việc này hay chưa? Cuối cùng cô quyết định là mình đang quá ảo tưởng, vì nếu cô không nói về Julian một cách tự nhiên và bình thường thì sao cô lại mong ai khác nói về anh theo kiểu đó cơ chứ?

“Tôi không biết, thật đấy. Mọi việc, ờ, lúc này cứ như đang lơ lửng đâu đâu vậy.”

Heather nhìn cô với vẻ thông cảm nhưng vẫn giữ ý không giục cô. Brooke nhận thấy rằng đây chính là lần đầu tiên trong vòng ba bốn tuần qua có người – có một ai đó – không ngay lập tức hỏi về Julian. Cô cảm thấy biết Heather và chỉ muốn lái câu chuyện sang hướng nào đó đỡ khó xử hơn. Cô đưa mắt nhìn quanh, cố vắt óc ra điều gì đó để nói, và rồi cả quyết, “Thế hôm nay cô định làm gì?” Cô cắn một miếng biscotti để khỏi phải nói trong vài giây tiếp theo.

“Chả làm gì mấy, thật thế. Những ngày cuối tuần này bạn trai tôi đi chơi xa với gia đình, vậy nên tôi có một mình. Chỉ la cà vơ vẩn thôi, tôi nghĩ thế.”

“Hay lắm. Tôi thích những kỳ cuối tuần như thế,” Brooke nói dối. Cô cố kìm mình để khỏi tuyên bố rằng cô đã nhanh chóng trở thành chuyên gia trong việc làm sao để tiêu khiển kỳ nghỉ cuối tuần một cách thú vị nhất khi nửa kia của mình ở nơi nào khác. “Cô đang đọc gì đấy?”

“Ồ, cái này ư?” Heather hỏi và chỉ về cuốn tạp chí lật sấp gần khuỷu tay cô ta mà không cầm nó lên. “Chả gì cả. Loại tạp chí lá cải vớ vẩn ấy mà. Chả có gì thú vị cả.”

Brooke biết ngay đó chính là số mấy của tạp chí Last night. Cô băn khoăn không hiểu Heather có biết cô ta đã lạc hậu với tin tức những hai tuần không.

“Ààà,” cô nói với vẻ vui tươi gượng gạo mà cô biết rằng nghe khó mà tin được. “Cái bức ảnh tai tiếng ấy.”

Heather đan hai tay vào nhau và nhìn xuống đùi y như cô ta bị lật tẩy là đang xạo như cuội. Cô ta mở miệng định nói gì đó, cân nhắc lại, rồi nói, “Ừ, đúng là một bức ảnh kỳ cục.”

“Kỳ cục á? Ý cô là gì?”

“Ồ, tôi chẳng, ờ, tôi chẳng có ý gì cả đâu. Trông Julian tuyệt lắm.”

“Không phải, tôi hiểu cô ngụ ý gì. Có gì đó không hay trong bức ảnh ấy.” Brooke không hiểu tại sao mình lại lục vấn người phụ nữ mà mình không quen biết gì mấy này, nhưng cô bỗng cảm thấy cực kỳ muốn biết những suy nghĩ của Heather.

“Không phải thế. Tôi nghĩ bức ảnh đó chớp đúng được khoảnh khắc kỳ lạ khi anh ấy, ờ, đắm đuối nhìn cô ta theo kiểu đó.”

Thì ra là vậy. Thiên hạ cũng có những nhận xét tương tự. Những lời như “mê mẩn” và “tôn thờ” đã được vung vãi khắp nơi. Tất cả những lời lẽ đó đều cực kỳ lố bịch.

“Phải, chồng tôi thấy Layla Lawson rất gợi tình. Suy nghĩ đó cũng khiến anh ấy giống một trăm phần trăm những người đàn ông Mỹ dồi dào sinh lực khác thôi.” Brooke cười lớn, cố hết sức để giọng cười nghe bình thản.

“Chính xác!” Heather gật đầu đồng ý một cách quá hăng hái. “Tôi cá là điều đó rất hữu ích cho sự nghiệR của anh ấy về mặt quảng bá hình ảnh của mình.”

Brooke mỉm cười. “Là cái chắc. Chỉ trong một đêm, bức ảnh ấy đã thay đổi, ờ, hết thảy mọi thứ.”

Heather dường như bình tĩnh lại trước lời thú nhận đó. Cô ta nhìn lên Brooke và nói, “Tôi biết điều đó thật phấn khích, nhưng tôi thậm chí không thể tưởng tượng được điều đó đối với chị khó khăn đến độ nào. Tôi cá là người ta chỉ rặt nói về điều đó. Mỗi giây mỗi phút toàn là chuyện về Julian.”

Brooke sững sờ. Không một ai – cả Randy lẫn cha mẹ cô, hoặc thậm chí cả Nola nữa – nghĩ rằng danh tiếng mới có được của Julian là những gì khác nữa chứ không chỉ toàn những điều tuyệt vời mà thôi. Cô nhìn Heather một cách hàm ơn. “Ừ, nhưng tôi chắc điều đó sẽ chóng qua thôi. Vài tuần thời sự vớ vẩn, cô hiểu không? Rồi chúng tôi sẽ mau chóng chuyển sang giai đoạn tiếp theo thôi.”

“Chị cần phải thẳng thừng đừng để họ xâm phạm cuộc sống riêng tư của chị. Amber bạn thời đại học của tôi ấy, ngày nọ cô ấy kết hôn với người yêu từ thời trung học, làm đám cưới ở nhà thờ đàng hoàng nhé, và chỉ chưa đầy một gã chồ


Snack's 1967