The Soda Pop
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325701

Bình chọn: 8.00/10/570 lượt.

ô tin tưởng rằng mỗi gã đàn ông có vẻ ngoài khiến ta sởn gai ốc trên phố đều có thể là một kẻ lạm dụng tình dục trẻ em, sau đó cô tiễn anh chàng lắp đặt mành cửa – tức tấm chắn thợ săn ảnh – ra cửa khi anh ta xong việc.

(1) Etan Kalil Patz (1972): cậu bé người Mỹ bị bắt cóc năm lên 6 tuổi ở Manhattan, New York và đến năm 2002 được tuyên bố là đã chết về mặt pháp lí.

Cô đã bắt đầu quen ở một mình hơn. Vì Julian cứ đi liên tục như thế nên Brooke thường đùa rằng có cảm giác cô đang sống cuộc sống độc thân ngày xưa vậy, chỉ kém trước là giao du ít hẳn mà thôi. Lúc này cô đi loanh quanh xuống đại lộ 9, và khi đi qua hàng bánh mì Ý ở góc phố với tấm bảng sơn chữ PASTICCERIA và những tấm rèm tự chế thì cô không tài nào cưỡng lại việc bước vào trong. Đó là một nơi đáng yêu với quầy cà phê kiểu Âu, nơi mọi người gọi cappuccino vào buổi sáng và espresso vào những giờ khác trong ngày và đứng mà uống.

Cô săm soi chiếc kệ lớn đựng các loại bánh nướng và có thể nếm hầu hết những chiếc bánh quy bơ và bánh sừng bò nhân mứt quả hay bánh tart pho mát phủ các loại quả mọng. Tất nhiên khỏi phải nói là nếu chỉ được chọn một loại thì cô sẽ phải lấy một chiếc cannoli rất ngon nhồi chặt trong lớp vỏ khô giònTrước tiên cô sẽ liếm lớp kem trên cùng, rồi sau khi chiêu một hớp cà phê cô sẽ tự cho phép mình cắn một miếng to từ phía đầu hoặc đuôi bánh, dừng lại để thưởng thức…

“Dimmi! (2)” bà mẹ Ý gọi, cắt đứt giấc mộng ăn uống của Brooke.

(2) Tiếng Ý: “Cho tôi biết (cô cần gì)!”.

“Cho một cà phê latte to, không caffein không béo nhé, và một chiếc kia,” Brooke thở dài nói, tay chỉ vào chiếc biscotti không kem, không nhân mà cũng không tô điểm gì nằm buồn bã trên chiếc khay gần quầy tính tiền. Cô biết chiếc biscotti hạnh nhân đó mới ra lò, ngon và giòn đúng độ, nhưng nó là sự thay thế tốt ột chiếc cannoli. Dù sao thì cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Cô tăng hai cân sau khi họ đi nghỉ cuối tuần từ Austin về và chỉ nghĩ đến điều đó đã đủ làm cô muốn thét lên rồi. Có lẽ sẽ chẳng ai nhận thấy vài cân dư thừa ở một người phụ nữ bình thường, nhưng ở cô – không đơn thuần là một bác sĩ dinh dưỡng mà còn là một bác sĩ dinh dưỡng đã kết hôn với một người nổi tiếng – thì điều đó hoàn toàn không thể chấR nhận được. Từ khi ở Austin về, cô đã lập tức bắt đầu lên một nhật ký ăn uống và kèm theo đó là một chế độ ăn kiêng khắt khe 1300 calo mỗi ngày. Cả hai vẫn chưa cho thấy một kết quả ấn tượng nào, nhưng cô rất quyết tâm.

Brooke trả tiền những thứ cô mua và tiến đến gần quầy cà phê thì nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“Brooke! Này, đây cơ mà.”

Cô quay lại và thấy Heather, một trong những nhà tư vấn giáo dục của trường Huntley. Văn phòng của họ nằm trên cùng một hành lang, và mặc dù thi thoảng họ mới gặp nhau để thảo luận về một sinh viên mà họ cùng tư vấn, nhưng gần đây vì Kaylie mà họ gặp nhau nhiều hơn thường lệ. Chính Heather là người đầu tiên nhận thấy nỗi ám ảnh về trọng lượng của Kaylie và gợi ý cho cô bé đến gặp Brooke; giờ đây cả hai người phụ nữ này đều quan tâm đến cô bé. Nhưng dù trong vài tháng vừa qua họ có gặp nhau thường hơn ở trường, thực sự họ cũng chưa thành bạn bè, và Brooke cảm thấy hơi bối rối gặp đồng nghiệp của mình ở một tiệm cà phê vào một ngày thứ Bảy.

“Chào!” Brooke vừa nói vừa nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh Heather. “Tôi thậm chí còn không trông thấy cô ở đây cơ đấy. Cô khỏe không?”

Heather tươi cười. “Tôi khỏe! Sướng quá vì đang là kỳ nghỉ cuối tuần, phải nói là thế. Chị có tin được rằng chúng mình chỉ còn hai tuần nữa ở trường trước khi nghỉ liền một mạch ba tháng không?”

“Tôi biết, tôi nóng lòng chờ đến ngày ấy,” Brooke nói và quyết định không đả động đến việc cô sẽ vẫn phải làm cả ngày ở bệnh viện.

Dù gì thì Heather vẫn nhớ. “Ừ, hè này tôi sẽ đi dạy tư suốt đấy, nhưng chí ít tôi cũng có thể định đoạt được những giờ dạy ấy. Không hiểu có phải vì mùa đông vừa rồi kinh khủng quá hay chỉ là tôi đang bị kiệt sức nữa, nhưng tôi cũng nóng lòng chờ mùa hè.”

“Tôi hiểu mà,” Brooke nói mà cảm thấy hơi lúng túng vì thật ra họ chẳng có gì nhiều để chuyện trò với nhau.

Dường như Heather đọc được suy nghĩ của cô. “Thật lạ khi gặp nhau bên ngoài trường học, phải thế không?”

“Đúng thế! Tôi luôn bị ám ảnh rằng mình sẽ tình cờ đụng một trong những nữ sinh ngoài phố hay trong nhà hàng đấy. Nhớ cảm giác ấy không, khi ta còn là trẻ con và tình cờ đụng thầy cô giáo ở trung tâm thương mại, và ta sững sờ nhận ra rằng thầy cô cũng có cuộc sống riêng bên ngoài lớp học?”

Heather bật cười. “Thật thế đấy. May là chúng ta không hay đi lại trong cùng phạm vi.”

Brooke thở dài. “Kỳ cục thật, phải không?” Và tiếp: “Cuối tuần trước tôi đã có cuộc gặp gỡ rất hữu ích với Kaylie vẫn cảm thấy không yên tâm cho phép cô bé giảm cân chút nào, nhưng tôi đã nhất trí rằng chúng tôi có thể giúp cô bé bắt đầu ghi nhật ký ăn uống để xem cô bé có thể ăn những thức ăn có lợi và bổ ích đến mức nào. Cô bé có vẻ thích thú với điều đó.”

“Tôi rất vui khi nghe chuyện này. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết rằng vấn đề của cô bé không phải là trọng lượng