Duck hunt
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325570

Bình chọn: 9.5.00/10/557 lượt.

ột người mẫu, yểu điệu trườn mình xuống bể bơi. Brooke quan sát cô ta duyên dáng khua nước theo kiểu bơi chó tới bờ bên kia, rất khó nhọc giữ ớ tóc không bị ướt, và gọi người bạn nam đi cùng bằng tiếng Tây Ban Nha. Không rời mắt khỏi chiếc laptop, người đàn ông đáp lời cô ta bằng tiếng Pháp. Cô gái bĩu môi hờn dỗi,đàn ông càu nhàu, và chưa đầy ba mươi giây sau anh ta tiến lại phía bể bơi với đôi kính râm Chanel to bự của cô ta trên tay. Khi cô gái cảm ơn anh ta, Brooke đoán chắc rằng cô ta đã nói bằng tiếng Nga.

Điện thoại của cô đổ chuông. “A lô?” cô nói khẽ mặc dù dường như chẳng ai để ý.

“Rookie à? Đằng đó thế nào rồi?”

“Chào bố. Con không nói xạo đâu nhé, mọi thứ thật hết sảy.”

“Thế Julian đã biểu diễn chưa?”

“Anh ấy và Leo vừa mới đi và con đoán là họ sắp tới Burbank (4) rồi. Chắc đến năm giờ năm rưỡi gì đó mới chính thức ghi hình. Nghe có vẻ sẽ là một buổi chiều khá dài đấy, vậy nên con chờ họ ở khách sạn.”

(4) Burbank: một hạt ở Los Angeles, nơi đặt trường quay của đài NBC.

Người phục vụ mang đồ uống đến cho cô, một cocktail Blood Mary trong chiếc ly vừa cao vừa mảnh y hệt những phụ nữ mà cô đã lén quan sát ở Los Angeles này. Anh ta đặt ly cocktail xuống chiếc bàn cạnh cô, cùng với một khay ba ngăn nho nhỏ đựng đồ nhắm: ô liu dầm, các loại hạt hỗn hợp và rau củ sấy. Brooke những muốn hôn anh ta.

“Chỗ đó trông thế nào? Chắc là sang lắm, bố cá là thế.”

Brooke nhấp thử một chút, rồi uống một hơi dài. Chết thật, ngon quá đi mất. “Vâng, chính xác đấy ạ. Bố phải thấy đám người ngồi bên cạnh bể bơi này mới biết. Người này lại lộng lẫy hơn người trước.”

“Con có biết Jim Morrison định nhảy lầu ở đó không? Và các thành viên trong ban nhạc Led Zeppelin đã phi xe máy xuyên qua hành lang khách sạn? Qua những gì bố biết thì đó là cái nơi dành cho bọn nghệ sĩ phát rồ phát dại.”

“Bố lấy thông tin từ đâu đấy? Từ Google à?” Brooke cười to.

“Brooke, đừng có xúc phạm bố bằng những lời phỏng đoán…”

“Từ Wikipedia?”

Một khoảng lặng. “Cũng có thể.”

Họ chuyện gẫu ít phút nữa trong lúc Brooke quan sát cái sinh vật đẹp đẽ trong bể bơi kia thét inh tai như một đứa trẻ khi bạn trai cô ta nhảy xuống và cố tạt nước vào cô ta. Bố cô muốn kể với cô về bữa tiệc sinh nhật bí mật nhưng chẳng còn gì để bật mí nữa về việc mà Cynthia đang chuẩn bị cho ông từ vài tháng nay, về việc chị quyết tâm đến mức nào để kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi lăm của ông vì đó cũng là năm ông về hưu, nhưng Brooke khó lòng tập trung nổi vào câu chuyện. Cuối cùng, người-phụ-nữ-trẻ-con kia vừa trèo ra khỏi bể bơi, và rõ ràng Brooke chẳng phải người duy nhất nhận thấy bộ bikini màu trắng của cô ta hoàn toàn trong suốt khi ướt. Cô liếc nhìn xuống chiếc áo choàng tắm bằng vải khăn mặt của mình và băn khoăn không biết mình phải làm gì để trông đẹp như thế trong bộ bikini, dù chỉ một giờ đồng hồ thôi cũng được. Cô uống một hơi vào bụng và tiếp tục quan sát.

Ly Bloody Mary thứ hai trôi xuống êm dịu như ly thứ nhất, và cô nhanh chóng cảm thấy lâng lâng chếnh choáng đến nỗi suýt nữa đã không nhận ra tài tử Benicio Del Toro khi anh ta xuất hiện từ một căn bungalow nhìn ra bể bơi và ngả phịch xuống chiếc ghế nằm ngay trước mặt cô. Tiếc là anh không cởi quần jean hay áo phông ra, nhưng Brooke vẫn hài lòng được nhìn anh chằm chặp qua cặp kính râm. Khu vực bể bơi chả có gì đặc sắc – cô đã từng thấy vô số bể bơi lớn hơn thế nhiều ở những ngôi nhà ngoại ô bình thường – nhưng nó có cái vẻ gợi tình rất mơ hồ khó tả thành lời. Mặc dù cách đại lộ Sunset chưa đầy trăm mét nhưng mọi thứ có vẻ ẩn khuất, cứ như được tạc vào cái búi rậm rì của những cây cao ngất, tứ bề vây phủ bởi những cây trồng trong vại gốm lớn và những chiếc ô sọc đen trắng.

Cô tưởng như mình có thể ngồi bên cạnh bể bơi đó uống cạn những ly Bloody suốt cả buổi chiều, nhưng khi mặt trời xuống dần và không khí mỗi lúc một lạnh hơn, cô cất cuốn sách và chiếc iPod của mình vào túi rồi quay trở về buồng khách sạn. Lướt nhanh qua sảnh trên đường đến thang máy, cô phát hiện ra ca sĩ LeAnn Rimes mặc đồ jean đang uống với một người phụ nữ lớn tuổi hơn ăn mặc rất lịch sự, và Brooke phải cố gắng lắm mới kìm được việc lấy máy BlackBerry của mình ra để chộp một tấm ảnh gửi cho Nola.

Khi về đến phòng khách sạn của hai vợ chồng – một phòng suite sang trọng ở tòa nhà chính, nhìn ra phía đồi rất đẹp – cô vui mừng phát hiện ra một giỏ quà tặng với mẩu giấy nhắn có ghi, “Chào mừng Julian! Từ các bạn cậu ở Sony.” Bên trong giỏ là Veuve Clicquot và Patrón mỗi thứ một chai; một hộp đựng những viên sô cô la mềm xinh xinh thơm ngon; một túi các loại thanh ngũ cốc và bim bim; nước uống giàu vitamin đủ để dự trữ ột cửa hàng tạp phẩm và một tá bánh nướng nhỏ của hiệu Sprinkles. Cô chụp ảnh toàn bộ mọi thứ bày la liệt trên bàn trà và gửi cho Julian với ghi chú, “Họ yêu mến anh,” và sau đó cô bắt đầu tấn công chúng, tiêu diệt một chiếc bánh nướng nhỏ màu đỏ nhung sau chưa đầy mười giây.

Rốt cuộc chính tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng đã đánh thức cô dậy.

“Brooke à? Em còn sống đấy chứ?” Giọng Julian vang lên qua