Snack's 1967
Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324744

Bình chọn: 9.5.00/10/474 lượt.

status hoặc ảnh của Tom (ảnh của bản thân thì tuyệt nhiên không có). Có một lần, vào hai tháng trước, tôi đã từng nói với Long như thế này: “Đệ để facebook làm cảnh à? Ít ra một ngày cũng phải viết được một cái status để cho huynh biết đệ đang làm gì, nghĩ gì chứ?” Thế mà anh ấy lại gạt đi, “Viết làm gì, viết nhiều gái nó bu vào đuổi đi không xuể, phiền lắm!” Nghe xong tôi liền chạy ngay vào phòng vệ sinh. Ọe ọe!

Vậy mà khoảng hơn một tháng trở lại đây, chính xác là kể từ ngày chúng tôi “chia tay”, facebook Long như trở thành một ngôi nhà ở trung tâm thành phố với tấp nập người qua lại, tuy nhiên, “vị hàng xóm” khiến tôi ngứa mắt nhất vẫn là Ly, kể từ lần bị Long thả chó ra đuổi cho tới giờ cô ta vẫn không ngừng đeo bám anh ấy, bất kể ngoài đời hay trên mạng. Thật không thể chịu nổi!

Tôi không biết có phải là do ảnh hưởng từ lời góp ý lần trước của tôi không mà bây giờ Long thường xuyên cập nhật status đến thế, mỗi ngày anh ấy phải viết ít nhất là năm cái, sáng làm gì, trưa ăn gì, tối xem phim gì, một ngày sống như thế nào, cho chó đi dạo, cho chó tắm ra sao… blah blah… Song song với Long, tôi cũng làm y hệt vậy. Tôi có cảm giác như là chúng tôi đang cố tình viết status để ngầm thu hút sự chú ý của nhau, mặc dù biết người kia có thể đọc, cũng có thể không, nhưng không bao giờ để lại comment hay thậm chí là một cái like. Bởi vậy mà dạo này tôi thường có một thói quen mới khi online facebook- đó là lặng lẽ vào “nhà” của anh ấy, đọc tất tần tật mọi thứ diễn ra trong ngày của anh ấy, rồi lại lẳng lặng đi ra, không để lại bất cứ dấu tích nào. Không hiểu sao tôi cũng có cảm giác như Long đang làm vậy với tôi, bởi một vài lần, khi tôi vừa mới đọc một dòng status tâm trạng tại một page nào đó mà Long chưa từng là thành viên, sau đó hai giây, Long cũng lập tức like cái status ấy. Hừm! Chuyện này thật đáng ngờ! Là tôi hoang tưởng hay thực sự facebook của mình đang bị theo dõi?

Nhiều lúc, ngồi thơ thẩn ngắm mấy cái ảnh mới của Tom, hình cậu chủ chỉ được chụp nửa cái tay, hay nửa cái áo phông lấp ló màu xanh tím than hiện lên trên góc bức ảnh cũng đủ khiến tôi thỏa mãn. Im lặng không có nghĩa là ngừng quan tâm, đơn giản chỉ là tôi chuyển sự quan tâm của mình sang chế độ thầm lặng, chỉ vậy thôi cũng đủ lấp đầy nỗi cô đơn trong lòng tôi rồi.

…………………..

Đầu tháng bảy, mưa rào.

Một buổi chiều đầu tháng bảy, khi tôi và Lâm đang đi dạo quanh hồ Tây thì trời bất chợt đổ mưa, những cơn mưa đầu hạ cứ chợt đến chợt đi không báo trước như thế, có xem dự báo cả ngàn lần cũng chẳng ích gì. May thay, Lâm vội vàng tấp ngay được vào một quán kem tươi ở ngay gần đấy, lúc hối hả chạy vào tránh cơn mưa, tôi vẫn chưa nhận ra đây là quán kem mà trước kia tôi và Long hay tạt vào ăn khi đi dạo, sau khi định thần lại, tôi mới ngớ người… đứng đờ ra một lúc.

Thấy tôi cứ đứng ngẩn ngơ không chịu chọn chỗ ngồi, Lâm liền kéo tay tôi lại gần một bàn gỗ trắng xinh xắn ngay kề cửa kính, gọi cho tôi một kem sữa dừa socola và một kem chocolate dành cho anh ấy. Nhận lấy cốc kem, tôi khẽ cười, nụ cười như bừng tỉnh khi hương sữa dừa quyện với socola như một bản hòa tấu tuyệt vời đang xướng lên trên đầu lưỡi, tôi sung sướng gọi tiếp mấy cốc liền rồi vừa ăn, vừa ung dung ngắm mưa, vô tình không nhận ra vị khách quen cũng mới bước vào, người ngợm ướt như chuột lột.

– Còn bàn nào trống không?

– Còn một bàn anh ạ!

– May quá!

Anh ấy vừa nói, vừa đứng rũ tóc thật ngầu rồi nhanh chóng bước theo hướng chỉ dẫn của cậu nhân viên trẻ tuổi, đi thẳng về phía chiếc bàn trống ở ngay sau lưng tôi. May mà nó ở ngay sau lưng tôi. Lúc anh ấy bước qua tôi, lạnh lùng, thờ ơ, hệt như một hồn ma vô cảm vậy, khiến tôi có cảm giác lạnh hết cả gáy. Sau đó thì tiếp tục là những tia băng kiếm cứ thế liên tục chằm chặp chĩa thẳng vào lưng tôi, khiến tôi không sao nuốt trôi được trong suốt cả tiếng đồng hồ, cả người cứng đơ, đổ mồ hôi hột. Kể từ lúc Long xuất hiện, tôi bỗng nhiên đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có của mình, cứ ăn được một miếng lại khẽ nuốt khan một tiếng, vô tình trong lúc lúng túng lại làm rây kem lên khóe môi của mình, thấy thế, Lâm liền bất ngờ ngồi nhổm dậy, dùng ngón tay cái hớt đi chút kem đang vương trên môi tôi.

Trời ơi! Long đang ở đằng sau đấy! Lâm ơi là Lâm!

Không hiểu sao dù đã “chia tay” nhau gần hai tháng nhưng mỗi lần nhìn thấy Long tôi đều cảm thấy lo lắng đến bất an như thế này. Y như rằng, linh tính của tôi chẳng sai, tiếng kéo ghế cái “xoạch” bất ngờ vang lên rất mạnh từ phía sau, rồi người đàn ông ấy đột nhiên đứng dậy, bước rầm rập về phía chúng tôi, nhìn tôi như ăn tươi nuốt sống rồi nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dở thìa kem của tôi, lôi tôi đi xềnh xệch. Lúc đó, Lâm chỉ kịp đứng bật dậy, nhưng thấy tôi vội xua tay, anh ấy lại khựng lại, tạm thời không có hành động gì tiếp. Tôi bị Long lôi đi một cách thô bạo và khổ sở, mặt mũi tái mét gắng sức kéo tay Long lại trước khi bị anh ta kéo ra màn mưa đang tuôn xối xả như ma trận kia, may mà nhà hàng này rất lịch sự, trước khi khách ra về họ còn chuẩn bị sẵn áo mưa giấy