Snack's 1967
Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325355

Bình chọn: 7.00/10/535 lượt.

thôi. Chỉ trách cô ta không có mắt nhìn người. Hà hà!

……….

Vào một buổi chiều mát mẻ cuối tháng tư, Long rủ tôi đi chơi bóng rổ cùng hội bạn của anh ấy, đã lâu lắm rồi tôi không được đụng vào quả bóng rổ nên cũng vô cùng hào hứng, ai ngờ tới nơi, anh ấy lại chỉ cho tôi ngồi im một chỗ trên khán đài, còn trầm giọng nhắc nhở rất nghiêm túc như thế này: “Hôm nay huynh làm khán giả thôi, nhớ cổ vũ cho đệ! Hôm nay đội của đệ thi đấu với một đội khác, không đùa được đâu, ngồi yên đó đừng làm loạn đấy!” Tôi ngồi trên khán đài, vừa nhìn vừa thấp thỏm, vừa mong Long thắng lại muốn anh ta cho mình vào chơi cùng, nhìn quả bóng màu cam cứ di chuyển thoăn thoắt trên sân thật khiến tay chân tôi thừa thãi, chốc chốc lại nhấp nhổm như phải bỏng.

Hôm nay đội của Long đấu với một đội bạn, đây không phải trận đấu giao hữu, là trận đấu thi thố rõ ràng nên dường như tâm trạng rất tập trung, không còn vẻ cợt nhả như hôm cho tôi chơi cùng nữa. Ngày hôm nay trên khán đài cũng có một chị nữ đang ngồi cùng hàng với tôi, chăm chú xem trận đấu, nhưng vẻ mặt lại có vẻ như chả hiểu gì, tôi thấy ánh mắt chị ấy chỉ chăm chăm dõi theo anh mặc áo số 5, thấy vậy, tôi liền nhích người xích lại gần chào hỏi.

– Hi chị! Chị đến xem người yêu thi đấu ạ?

Nhìn thấy tôi hồ hởi tiến lại gần, chị ấy chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười rất dịu dàng, như làn nước mùa thu vậy. Tôi khẽ ngây người trước nụ cười mỉm ấy, cảm thấy chưa bao giờ mình bị rung động bởi nét đẹp duyên dáng của người con gái Việt Nam đến vậy, chị ấy rất nhẹ nhàng, mọi cử chỉ đều khiến người ta phải ngưng lại nhìn.

– Không. Chị đến xem bạn thi đấu thôi. Còn em?

Đấy! Đến giọng nói cất lên cũng cho thấy đây là người con gái hết mực nhu mì nữa, vậy là tôi đành mạo phạm hỏi tiếp.

– Hi hi! Em cũng thế ạ! Bạn em kia kìa! À mà đâu… tiểu đệ của em đấy!

– Hử… tiểu đệ?

Chị gái xinh đẹp vừa mới trố mắt nhìn theo hướng tay tôi chỉ, còn chưa kịp để tôi trả lời thì trận đấu đã tạm dừng để dành cho giờ giải lao, khi tiếng còi vừa vang lên, Long liền lập tức chạy về phía tôi, rồi còn kéo theo một anh rất là cao to đẹp trai nữa. Ôi ôi… hai cái người này…

Tôi vừa nghĩ, vừa ôm mặt thầm xấu hổ, đúng lúc đó thì anh đẹp trai kia cũng tiến về phía chị xinh đẹp, thì ra họ chính là “bạn” của nhau. Tôi bỗng cảm thấy câu “trai tài gái sắc” chính là để dành cho hai người này. Thấy tôi cứ nói chuyện ríu rít cùng chị xinh đẹp, Long liền cười niềm nở, rồi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

– Ơ! Huynh quen chị Nhi à?

Ồ… thì ra chị ấy tên là Nhi, sau này tôi mới biết chị ấy tên đầy đủ là Hoàng Yến Nhi, còn cái anh đẹp trai nhưng hơi thấp hơn Long một xíu kia tên là Vũ Hải Thiên. Theo như Long kể thì anh ấy là kiến trúc sư, đang công khai chinh phục chị Nhi, còn chị Nhi là một bác sĩ thú y mới vào nghề, nhìn chị ấy xinh như thế thì anh Thiên kia cũng chết mê là đúng thôi. Đến tôi còn chẳng tránh khỏi nữa là…

Trận đấu ngày hôm nay kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tôi ngồi trên khán đài, ngáp ngắn ngáp dài, may mà có chị Nhi thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu, chị ấy không nói nhiều, nhưng lại là người biết lắng nghe, dường như chị ấy rất có hứng thú với câu chuyện “tình huynh đệ” của tôi và Long, nên mỗi khi tôi kể hết một chuyện, chị ấy đều hào hứng nghe tiếp. Sau đó, chị Nhi còn vô tình buột miệng nói ra một câu này khiến tôi nóng ran cả mặt: “Hôm nay chị nghe anh Thiên nói Long sẽ đưa người yêu đến xem thi đấu, nên anh ấy mới kiên quyết rủ chị đi cùng sợ bị lép vế, không ngờ hai người lại cứ gọi nhau là huynh đệ! Hi hi!”

Chị Nhi nói xong, tôi đờ cả người, hai má cứ đỏ rực lên, không sao hạ nhiệt nổi. Vậy là kể từ lúc đó cho đến khi trận đấu kết thúc, đầu óc tôi cứ bị ám ảnh bởi câu nói bâng quơ ấy mãi. Thì ra đằng sau lưng tôi, Long đã tự đặt tôi vào vị trí người yêu của anh ấy khi giới thiệu với bạn bè rồi ư? Vậy tại sao cho đến tận bây giờ, anh ấy vẫn chưa một lần thổ lộ với tôi, rút cục thì tôi còn phải chờ đợi điều này đến bao giờ nữa…

Những suy nghĩ miên man khiến tôi mất tập trung suốt cả trận đấu, cuộc nói chuyện với chị Nhi cũng bắt đầu trở nên ngắn lại, cuối cùng, sau khi tiếng còi thông báo trận đấu chính thức kết thúc, bàn thắng nghiêng về đội của Long với tỉ số 32-28 khiến tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng đứng dậy vỗ tay ầm ĩ. Kết thúc trận đấu, mấy anh em quàng vai bá cổ nhau, hét lên sung sướng rất tưng bừng, sau đó mọi người còn rủ nhau đi ăn tối nữa, hai người con gái duy nhất ngồi trên khán đài cũng nhiệt tình đồng ý. Vậy là chúng tôi liền ra nhà gửi xe, chuẩn bị đến bữa ăn tối cùng mọi người. Lúc Long vào nhà gửi xe để lấy xe ra, vẻ mặt anh ấy vẫn còn vô cùng hào hứng, ngón tay trỏ móc chiếc chìa khóa vẫn còn xoay xoay trong từng bước đi phấn khởi, tôi nhìn theo mà không khỏi vui lây, vậy mà sau khi đi ra, tâm trạng vui vẻ ấy lập tức thay đổi, vẻ khó xử khi ánh mắt của Long nhìn lên tôi ngập ngừng định nói điều gì đó khiến tôi chợt cảm thấy lòng dạ như lửa đốt. Cuối cùng thì Long cũng không vòng vo thêm nữa, anh đành hạ giọng nói.

– Mẹ anh nói m