
o, đại minh tinh!”
Hạ Thiên cởi nón xuống, vò vò trong tay. Anh dựa vào khung cửa, con mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tần Vũ Tinh, cô gái chết tiệc này biến mất cả tuần lễ!
Tần Vũ Tinh bị anh nhìn đến hoảng hốt, lại không thừa nhận đã thua, trừng mắt nhìn lại giống như xem thường.
Đôi môi màu hồng phấn của Hạ Thiên khẽ cong lên, đột nhiên anh mở miệng, nói: “Tần Vũ Tinh, em biết không, em bây giờ và lúc ở Bắc Kinh không giống nhau.”
“Không giống nhau?” Tần Vũ Tinh đưa tay sờ sờ mặt, chán ghét nói: “Khi không đừng nói nhảm.”
“Thật mà.” Hạ Thiên nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng, miệng khép lại rồi lại mở ra, nói: “Cặp mắt tươi cười của em có một loại cảm giác rất tự do, ừ, còn có thêm vài phần phô trương…”
Tần Vũ Tinh không khỏi sửng sốt, nhìn anh chằm chằm không nói tiếng nào.
Cô ghét nhất là người khác tự cho rằng mình đúng, tìm tòi nghiên cứu nội tâm của cô.
Chương 21: Lợi Dụng
Bộp một tiếng, Tần Vũ Tinh đóng ập cửa lại.
Thiếu chút nữa Hạ Thiên bị đập vào mặt, ngớ ra một chút rồi cười một cách bất đắc dĩ.
Tần Vũ Tinh ấp úng nói: “Để tôi thu dọn đã” Cô dựa lưng vào cửa, ngẩn người một hồi, tiện tay mở hành lý ra, nhìn quần áo đã được mẹ gấp xếp gọn gàng, khẽ thở dài.
“Reng reng reng.”
Điện thoại vang lên, quả nhiên là mẹ Tần.
“Dạ, mẹ ~, con rất khỏe. Xuống máy bay đã tin nhắn cho mẹ rồi.” Tần Vũ Tinh lớn tiếng ra oai nói.
Mẹ Tần bĩu môi, vốn là muốn trách Tần Vũ Tinh đến nơi cũng không gọi điện báo bình an một tiếng, nhưng lại oán giận nghẹn họng nửa chừng, nói: “Hừ, con nói sao cũng được. Lệ Giang như thế nào? Tuy là thành phố nhỏ, nhưng hoàn cảnh rất nhàn nhã. Quốc nội đó, mẹ và cha con thích nhất là Lệ Giang.”
“Dạ, không phải an bài cũng rất nhàn nhã sao?” Tần Vũ Tinh nói tỉnh bơ.
“Ý của con là thế nào? Bây giờ tình huống của con đặc biệt, mẹ lo lắng con vào trong núi.” Mẹ Tần nói một cách hợp lý hợp tình. Hành trình thực tập của Tần Vũ Tinh quả thật là do chính bà thay đổi.
“Mẹ ~ con đã lớn rồi, dù sao con cũng đã học hết bảy năm, không thể không thực hành. Bây giờ đổi ngược lại, an bài này giống như đi du lịch…”
“Du lịch thì du lịch. Bây giờ con nên giải sầu. Đợi tới ngày lễ mừng năm mới, mẹ sẽ đi chùa Đàm Chá cầu bùa bình an cho con. Gần đây có chút xui xẻo, tin rằng một thời gian ngắn nữa là qua khỏi. Con vừa mới đi thì Trường Sinh đã tới, vì sao con không bàn bạc trước với Trường Sinh?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, thầm nghĩ, Từ Trường Sinh biết rõ cô muốn đi, cho nên lập tức đến mẹ cô kể lể.
“Con muốn yên tĩnh một chút.”
“Yên tĩnh cũng không thể đối xử với Trường Sinh như thế. Hai đứa đã đính hôn, tuy rằng lúc trước nói sẽ làm việc một năm nữa, nhưng mẹ và cha con đều đã chấp nhận nó rồi. Hai người yêu nhau cãi nhau là chuyện khó tránh, nhưng cũng không nên chiến tranh lạnh với nhau.” Lời nói của mẹ Tần ý nghĩa sâu xa, có thể thấy được đã bà đã nói chuyện với Từ Trường Sinh rất vui vẻ. “Con đi Lệ Giang, cha con đi công tác, hôm nay cũng là Trường Sinh ăn cơm với mẹ. Bây giờ người trẻ tuổi nhẫn nại như vậy rất hiếm. diễɳðàɳl€qu¥đ©nMặc kệ trong lòng người ta nghĩ thế nào, ít ra cũng vì con mà cố gắng lấy lòng cha mẹ, chuyện này rất hiếm có.”
“Được rồi, anh ấy không phải là con ruột của mẹ mà mẹ đã bênh vực anh ấy rồi!” Tần Vũ Tinh nghe không vô, không kiên nhẫn nói.
“Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện. Giao con cho Trường Sinh mẹ yên tâm rồi, người khác không chịu nổi con đâu.” Mẹ Tần có chút mất hứng.
“Tại sao con lại không đáng giá thị trường như vậy chứ? Con còn chưa tới 24 mà.”
“24 rồi thì sao? Còn không phải là mới bước vào xã hội à? Mẹ và cha con bao nhiêu tuổi rồi? Cha mẹ nhìn người chính xác hơn con. Có vài người lúc yêu thì oanh oanh liệt liệt, cuối cùng cũng là kết thúc với ly hôn mà thôi. Hôm nay, một người đàn ông đối với khát vọng có thể kìm chế thì một ngày nào đó không còn hứng thú với con nữa thì sẽ dùng những mánh khóe đã áp dụng trên người con với một cô bé khác. Chỉ một điểm này thôi, Trường Sinh không phải loại người như thế.”
Không hiểu tại sao, vẻ mặt anh tuấn của Hạ Thiên lại thoáng qua trong đầu của Tần Vũ Tinh. Cô lắc lắc đầu, tự giễu nói: “Mẹ! Mẹ có biết tại sao con và Trường Sinh cãi nhau không?”
“Biết!” Mẹ Tần thản nhiên nói.
Tần Vũ Tinh nhíu mày, nói: “Mẹ, mẹ biết à?”
“Ừ. Trường Sinh đã nói hết với mẹ rồi.” Mẹ Tần rất thản nhiên nói.
“Nói hết với mẹ rồi hả?” Tần Vũ Tinh cảm thấy rất khó hiểu. Da mặt của Từ Trường Sinh cũng thật dày…
“Vì vậy, mẹ không có nhận xét gì à?” Tần Vũ Tinh kẹp điện thoại di động, uống cạn ly nước trong để đè cơn giận trong ngực xuống.
“Nhận xét, nhận xét cái gì? Trường Sinh còn trẻ, gặp phải sự dao động hấp dẫn là chuyện thường. Nhưng điều quan trọng là, nó còn nhỏ tuổi như vậy, so với những đứa nhỏ bình thường khác, đã hiểu được cái gì gọi là lý trí. Mẹ chẳng những không cho rằng tiểu minh tinh nào đó có thể gây ảnh hưởng gì đến con, ngược lại còn cảm thấy rõ ràng Trường Sinh thật có lòng với con.”
*Lời người chỉnh ngữ: Hừm, không biết anh Từ nhà mình nói cái gì mà mẹ Tần bán đứng luôn cả đứa con gái vậy ta? Chưa c