Old school Swatch Watches
Đánh cắp nụ hôn – Liesa Abrams

Đánh cắp nụ hôn – Liesa Abrams

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322480

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

ỉ sau một hồi chuông điện thoại đã nghe tiếng Mark trả lời.

– Em là Laura đây.

Laura phải cố kiềm chế mới không òa lên khóc.

– Chào em. Kìa, Laura sao vậy?

Giọng Mark lo lắng, gần như sợ sệt. Làm sao anh ấy có thể đoán tâm trạng của mình chỉ sau một câu qua điện thoại?

– Em có chuyện buồn. Rất buồn là đằng khác. Nói điện thoại thì dài lắm. Em chỉ muốn ra khỏi nhà ngay bây giờ. Anh đến đón em được không?

– Anh đến ngay đây.

Laura cúp máy, cắn môi. Bây giờ cô chỉ cần giữ bình tĩnh cho tới khi Mark xuất hiện. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Ít nhất thì cũng đỡ hơn lúc này.

Laura ngó vào phòng em gái và yên tâm khi thấy mẹ đang khuyên nhủ Julie. Trông Julie lúc này đã bình tĩnh hơn. Laura sẽ tâm sự với em sau, khi nào chỉ có hai chị em. Nhưng muốn giúp em, chính Laura cũng cần bình tâm trở lại. Nếu cô không kiểm soát được chính cảm xúc của mình, thì nói chi đến việc giúp ai được.

Laura xuống nhà, nôn nóng nhìn qua cửa số chờ Mark đến. Mỗi giờ khắc trôi đi trong căn nhà này khiến Laura càng thêm khó chịu. Cô bé nhìn những đám mây nặng nề, chở đẫm cơn mưa che phủ bầu trời. Thời tiết như báo trước một điềm gở, cả bầu trời như sẵn sàng đón nhận một điều gì đó vô cùng khủng khiếp. Khi vài giọt mưa rơi lộp độp, Laura có đôi chút nhẹ nhõm. Cuối cùng, Laura cũng thấy chiếc xe cà tàng của Mark trờ tới:

– Em ra ngay đây.

Vừa gọi lớn, Laura vừa chạy như bay ra cửa, quên cả lấy áo khoác. Cô bé mở cửa ở hàng ghế sau trước cả khi Mark kịp ra khỏi xe.

Mark nhìn Laura ngạc nhiên. Laura nóng ruột:

– Mình đi được chưa?

Mark gật đầu phóng xe đi. Được một đoạn, Mark hỏi:

– Em muốn đi đâu?

Laura rơm rớm nước mắt.

– Em cũng không biết nữa.

– Đến công viên nhé? Thời tiết này mà đến đó ngắm cảnh thì thú phải biết.

Laura bất giác mỉm cười. Cô biết ngay Mark thích kiểu thời tiết này.

– Cũng được.

Họ đi hết quãng đường còn lại trong im lặng. Laura chưa sẵn sàng trò chuyện. Mark tôn trọng cô nên cũng im lặng chờ.

Mark đậu xe cạnh công viên. Họ rời xe, cùng sánh vai đến một chiếc ghế băng nhìn ra dòng sông. Xung quanh vắng lặng. Laura nhẹ nhõm đôi chút. Cô bé không muốn ai tò mò nhìn mình bởi vì cô không còn kiềm chế lâu hơn được nữa. “Cũng may, Mark không lạ lẫm khi thấy bộ dạng mình thế này.” Laura không hiểu tại sao. Nhưng đúng là như thế.

Vừa ngồi xuống, Mark đã nói ngay:

– Chắc em lạnh lắm rồi. Xin lỗi, anh quên không nhắc em mang áo ấm. Trời mưa mà ăn mặc phong phanh thế này dễ bị cảm lắm.

Một cơn gió lạnh ào tới. Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt Laura, nhưng cô không thấy lạnh. Laura nhìn xuống chiếc quần jeans và áo sơ-mi màu trắng đang mặc:

-Không sao đâu. Ra được ngoài này. Em dễ chịu quá.

Laura nói thật lòng. Không khí lạnh như một vòng tay an toàn che chở cho Laura khỏi những cảm xúc giằng co mãnh liệt.

Mark cởi áo khoác và đưa cho cô. Cậu chờ Laura khoác chiếc áo gió màu xanh dương sậm ra ngoài áo sơ-mi rồi mới dịu dàng thăm dò:

– Em có muốn kể cho anh nghe chuyện của em không? Tại sao đột nhiên em lại muốn đi khỏi ngôi nhà mà em hết lời ca ngợi.

Laura nhăn nhó “Đấy, còn huênh hoang nữa thôi. Nào là gia đình mình là mình chứng sống cho một gia đình hoàn hảo. Rõ là Mark đúng, còn mình sai lè lè.”

Laura buột miệng:

– Đáng lẽ em nên nghe lời anh. Trong nhà em mọi chuyện cứ rối tinh cả lên.

Mark nhìn Laura chăm chú, vừa ngạc nhiên, lại vừa cảm thông. Cậu ngồi xích lại gần hơn:

– Có chuyện gì thế?

Laura thở dài:

– Chả là hồi này Julie, em gái em, cứ ngủ suốt ngày.

Mark gật đầu.

– Khi anh ghé nhà em, cô bé cũng đang ngủ trưa.

– Ngày nào Julie cũng ngủ trưa cho tới tận bữa chiều. Con bé dường như không còn cảm giác gì với cuộc sống xung quanh. Thế rồi thầy hiệu trưởng gọi điện. Hóa ra, thỉnh thoảng Julie còn trốn học, không làm bài tập ở nhà.

Khi kể chuyện với Mark, Laura mới nghĩ rõ ràng chuyện không ổn đã xảy ra với Julie, thế mà trước đây Laura không để ý. Laura nói nhỏ:

– Em không hiểu Julie. Bình thường em là người hiểu Julie nhất. Khi Julie có những biểu hiện không bình thường, em lại không giúp gì được cả.

– Vậy Julie làm sao?

– Bị trầm cảm. Một căn bệnh có liên quan tới hormon. Julie không thể nào kiểm soát được cảm xúc và hành vi. Lúc nào cũng mệt mỏi kiệt sức. Luôn kho tập trung mỗi khi cần.

– Anh biết bệnh ấy rồi. Khó chịu cực kỳ. Nhưng Laura này, em cũng không nên quá lo lắng về chuyện ấy. Ít nhất bệnh cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vả lại, thuốc chữa trầm cảm bây giờ nhiều lắm.

Laura thở phào nhẹ nhõm khoanh tay trước ngực:

– Anh nói đúng. Nhưng em giận mẹ lắm. Hôm nay mẹ đã giải thích mọi chuyện với em. Nào trầm cảm. Nào đủ thứ chuyện khác. Lý do mẹ quá hiểu bệnh này là vì mẹ đã từng mắc bệnh ấy.

– Thật sao?

Laura gật đầu.

– Thế mà chẳng bao giờ mẹ kể! Biết là bệnh di truyền mà mẹ chẳng cảnh báo gì cả. Em thì cứ nghĩ gia đình mình là tuyệt vời nhất vì không ai giấu giếm ai chuyện gì. Nhưng hóa ra ba mẹ lại dấu em một chuyện lớn và trong thời gian dài. Tệ hơn, chẳng ai kể chuyện mẹ đã đưa Julie đi khám bác sĩ tâm lý từ lâu. Thật không thể tin nổi!

Mark định n