Dám yêu em không?

Dám yêu em không?

Tác giả: QuynhAndy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324845

Bình chọn: 8.00/10/484 lượt.

ấy cùng một túi ni lông đưa cho cả hai người.

Thì ra là nhiệm vụ đầu tiên.

“Nhiệm vụ 1: Leo lên đỉnh núi đá trước mặt để hái nấm và các loại rau quả có thể ăn được.”

Yêu cầu gì mà quái dị thế?

Ngước lên nhìn ngọn núi nhỏ trước mặt, tuy chỉ là những tảng đá xếp chồng lên nhau nhưng cao ít nhất cũng phải 6m chứ ít đâu! Với một con bé chả có tí tẹo gì kinh nghiệm leo núi như nó thì việc vừa leo vừa bị lăn xuống thì cũng là điều dễ hiểu thôi.

Đột nhiên, Hoàng Vũ liền cởi bao lô cậu ta đang đeo trên lưng đáp sang cho nó khiến nó có chút sững sờ:

“Cầm hộ tôi, để tôi leo cho. Những trò như thế này rất hợp với ý tôi đấy.”

Cậu ta leo nhanh thoăn thoắt, như thể đã từng leo những ngọn núi như thế này nhiều lần trước đây. Đôi mắt tròn xoe của nó vẫn nhìn theo bóng cậu ta không rời .Nó biết gọi bằng từ gì bây giờ nhỉ ? Chuyên nghiệp..hay là dân chuyên đây?

Sao cũng được,nhưng đúng là cậu ta vừa cứu nó một bàn thua trông thấy. Nếu mà thi đấu một mình, có lẽ nó cũng chẳng tự tin để hoàn thành cái nhiệm vụ đầu tiên vừa “khoai” vừa khó nuốt này nữa…

Cầm túi rau củ vừa hái đưa cho nó, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Hoàng Vũ thở mạnh nhưng nhanh chóng lấy lại sức. Với một người ưa thích những trò mạo hiểm như hắn thì những việc này có đáng là gì, hơn thế lại còn có dịp trổ tài trước mặt người hắn thích…

Ủa, sao đột nhiên mặt Thiên Nhi đỏ bừng đứng bất động thế kia?

“Cậu…cậu mau lau người …hay khoác cái gì tạm vào đi!!”

Nó cúi gằm đầu xuống, vội xoay người đi thật nhanh. Chiếc áo trắng ướt đẫm bó sát lấy người cậu ta, lại càng làm lộ thân hình săn chắc, to khỏe của một người con trai đang trong độ phát triển thể lực….Nhìn bình thường cậu ta mặc áo rộng thình nó nào có để ý, chẳng may lần này thân hình cậu ta mới đập vào mắt nó….

Quyến…quyến rũ…?!? Đó là hai từ mà nó đã nghĩ đến khi vừa đập vào mắt hình ảnh Hoàng Vũ gần như là bán khỏa thân trước mặt nó.

“Cậu..xấu hổ sao?”

“Ai..ai…..mau đi thôi!! Nếu cậu không nhanh thì đội khác bắt kịp bây giờ!”

Cái giọng lắp bắp ấy rõ ràng là đang ngại đây mà! Hắn chỉ cười tủm tỉm, những vẫn chạy để bắt kịp nó, không ngừng trêu chọc cái con bé vừa bị hắn làm cho tức chết…

……………..

Các đội khác lúc này cũng lận đận không kém. Đội của Thành Duy và Thành Huân thì liên tục cãi nhau om tỏi xem đi hướng nào (thực ra cũng chỉ là Duy lớn tiếng trước), mặc dù đã mang theo bản đồ và chắc hẳn là có di động có cả chức năng để định vị trí, mải cãi nhau nên nhóm này chưa hoàn thành nổi một nhiệm vụ. Còn đội của Gia Bảo vẫn cần mẫn tìm đường, đường rừng nên lại khó xác định hơn.

Còn về phần Khánh Vĩ và Mạnh Quân. Quân thì vẫn mò mẫm nhìn bản đồ và xác định vị trí, nhìn theo bóng cậu ta từ đằng sau , Vĩ vẫn mải suy nghĩ. Tại sao hắn lại chọn Quân ư..?

Kế hoạch ban đầu của hắn là muốn dùng Thiên Nhi làm mồi nhử, nhưng có vẻ xem biểu hiện của nó sau lần đó thì vẫn chưa thấy động tĩnh gì nên hắn đành chọn khoảng thời gian ở riêng một mình với cậu ta. Tiến hành càng nhanh càng tốt, hắn đã sắp đặt cái bẫy ở đây…không có chuyện lần này thất bại được.

Hơn thế nữa, Triệu Khắc Dung có phần sốt ruột , muốn bắt được Quân càng sớm càng tốt vì đây là thời điểm chín muồi bà ta muốn lật đổ băng đảng của cha Quân, có khác gì các hội thanh trừ lẫn nhau đâu..? Điều này cũng thuận lợi cho hắn nữa, không có Quân thì chỉ còn mình Hoàng Vũ. Điều này sẽ khiến cậu ta xao nhãng, nh

ất định soán ngôi cậu ta dễ dàng như trở bàn tay.

Một ý định chợt lóe lên trong đầu hắn.

Chợt nhìn thấy một viên đá to gần đó, hắn thận trọng nâng nhẹ lên…từ từ tiến lại gần Quân..

..và sau đó…

“Này, Khánh Vĩ, cậu nói xem nên đi..hướng..nào……”

Bốp!

Cả thân hình Quân đổ rụp xuống, trước mắt hắn chỉ là mờ mờ nhân ảnh của cảnh vật xung quanh..sau đó ngất lịm đi…Dòng máu đỏ tươi lăn dài trên gương mặt cậu….

Hơi thở dồn dập, Khánh Vĩ cũng không biết hắn lấy đâu ra can đảm hay liều lĩnh để làm chuyện xấu xa này. Nới lỏng cổ áo, hắn nhìn Quân đang nằm bất động dưới chân mình , liền rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm máy gọi cho một người:

“Tôi đã bắt được Mạnh Quân, bà mau cho người đến rừng quốc gia Bảo An đi! Di động tôi đã bật chức năng định vị rồi, bà chỉ cần cho trực thăng đến đây dò vị trí của tôi là ra. Thế nhé?”

“Mạnh Quân, tôi xin lỗi. Tình thế bắt buộc nên tôi chỉ còn cách này để khiến cậu an phận đi theo tôi. Dù tôi và cậu chẳng có mối liên quan hay hận thù gì, nhưng vì đây là yêu cầu của bà ta nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác…”

Lôi từ túi ra chiếc cà vạt để trói chặt tay Quân đề phòng khi cậu ta tỉnh lại, hắn im lặng , ngồi bệt xuống một gốc cây gần đó.

Ngước nhìn lên bầu trời xanh, hắn đang mong chờ điều gì? Tự do..hay một sự giải thoát, hay..chờ đợi một sự cứu rỗi linh hồn…?

Bất cứ điều gì thì hắn vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận những thứ đó, hắn đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy của sự căm hờn từ rất lâu rồi…

Dám yêu em không ? – Chương 17

Chương 17: Cuộc thi “Cặp Đôi Can Đảm” phần cuối

“Nguồn gốc của nỗi buồn còn gì hơn là sự yếu đuối của tâm hồn? Cái gì cho nỗi buồn sức mạnh nếu không phải là mong muốn tìm lời g


Polly po-cket