
ay người ta có khỏe không, có ăn được không?
Giá như, cậu không phải dừng lại, lén lút mở cánh cửa màu hồng giống hệt một tên trộm.
Giá như, cậu có thể yên giấc mà không cần phải suy nghĩ xem, con hầu từ thuở thơ bé, nay là em gái nuôi của cậu, đã đắp chăn chưa, đã ngủ chưa, có gặp ác mộng không?
Giá như…người nó yêu…là cậu!
…..
…..
Hoàng Thế Hiển không từ chối, vì vậy ngày nào Ngọc Nhi cũng tới công ty chơi. Cái này thì không lạ, điều lạ là dạo này ai đó liên tục bị đau bụng, ăn được rất ít, gương mặt xanh xao thấy rõ.
Mỗi lần cô lên phòng cậu uống thuốc, là một lần phờ phạc.
Cậu cố tỏ ra mình không liên quan, mà sao cứ ngước lên nhìn cô, lại thấy đau lòng, chẳng biết dạo này cô ăn cái gì? Đã dặn nhà bếp làm cẩn thận rồi mà mãi không khỏi, kể cũng lạ, cậu đường đường là chủ, sao phải sốt sắng cho một con hầu?
Bực mình tiếp tục làm việc.
Thứ sáu, 10 giờ 30 phút.
Trương Ngọc Uyển Nhi trễ thuốc 40 phút. Phó Tổng cũng ba lần kêu thư kí gọi, lần nào cũng nhận được tin, cô nói cô sẽ lên ngay.
Tới lần thứ tư thì cậu mất kiên nhẫn, vùng xuống phòng cô, chết sững khi thấy cô ôm bụng ngồi dưới sàn lạnh, mặt tái mét. Thấy cậu, cô còn lí nhí trốn tránh.
-“Đừng…cậu…đừng lại gần…em vừa nôn xong, người em hôi lắm…”
Nhi nhọc, nghẹn ngào. Cậu tới bên, ôm cô vào lòng, mắt cậu đỏ.
CHAP 36: CÔ CHỦ TƯƠNG LAI TỐT BỤNG
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
1. Bà nhím ơi sao Sen ngu vậy, ngu tới nỗi tui muốn đập điện thoại.
Không có gì để nói, chỉ xin nhớ rằng em ấy tiền sử bị u não, tới hết truyện nó vẫn ngu mà thôi.
2. Bà Nhím ơi sao thằng Hiển nó nóng tính vậy, không thích chút nào.
Anh ấy nóng tính thế rồi, Nhím cũng chịu thôi.
3. Bà Nhím ơi sao bà chảnh chọe thế, trước thì bà rep hết comment, inbox, giờ nổi rồi nên kiêu gớm.
Hix, đã cố gắng, nhưng chỉ rep được tầm mấy chục inbox gần nhất mà thôi. Ai có vấn đề gì quá bức xúc hoặc ức chế có đặc biệt thể vào fanpage Đại Thiếu Gia Em Lạy Cậu Confession làm cái cfs nha!
4. Bà Nhím sao bà làm màu làm mè câu like trên facebook chi vậy, stress cũng kêu làm gì, bớt làm màu đi.
Hình như từ đợt viết ĐTG mới kêu có mỗi một lần stress do về nước và một lần là hôm qua bị ngộ độc thực phẩm thì phải, nhưng thôi xin lỗi ta quên chưa set friend mấy status về cuộc sống riêng tư, yên tâm, đã set lại rồi!
5. Bà Nhím ơi Nhi bị bênh gì đó mà từ chối tình cảm của Hiển?
Thấy nhiều người đoán được rồi mà.
6. Ngày xưa viết ACASMHOS thì bà ra ngày một chap, giờ sang chảnh mấy ngày mới ra là sao?
ACASMHOS mỗi chạp dài có 1-2 trang ạ, mà hồi đó cũng không ai kêu độ dài cả, giờ mỗi chap dài 1-2 trang chắc bị ném đá mất, mà 5-6 trang thì ta không thể viết trong một hai ngày được, còn lên ý tưởng, viết, sửa…
P/S: Tiện đây cũng gửi lời cảm ơn tới những người luôn bên ta, động viên ta những lúc mệt mỏi, còn giới thiệu phim truyện cho ta những lúc ốm đau, cảm động lắm lắm, ta hận không kể được hết tên các tình yêu ra đây. Thank you…so so much!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Người mệt nhoải, lại bị ai đó nhấc bổng, cô đờ đẫn hỏi.
-“Cậu…cậu làm gì vậy?”
-“Đi viện!”
Hả? Không được. Nhi cực ghét bệnh viện nha, ghét bị tiêm nữa, trước mặt ba mẹ mới nghe lời thôi, còn trước mặt cậu…y như rằng…có người mè nheo.
-“Ơ em khỏe rồi cậu ạ, khỏe lắm rồi!”
Cậu nhìn cô, mặt hằm hằm, một tay khẽ ấn nhẹ xuống vùng bụng.
-“Á…đau…cậu làm gì đó?”
Chết, lộ tẩy. Mặt cậu đen sì, đúng kiểu bắt quả tang ai đó nói dối. Trời ơi ghét cậu quá à.
-“Rồi, nhưng mà…em uống thuốc dưới phòng y tế rồi…mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi…”
Đại thiếu gia của cô, Phó Tổng của cô, chẳng để cô mặc cả, cứ theo ý mình mà làm. Trên đường đi, còn không ít người ở công ty suýt xoa ghen tỵ, thỉnh thoảng còn có người thì thầm ước chi được như cô.
Nhi thấy lạ lắm, mọi người bị sao vậy? Khỏe mạnh không muốn, lại muốn bị bệnh à???
Phía xa xa, có ánh mắt gần như giết người. Ghen tỵ, lộn ruột, tức tối…và thêm một chút sợ hãi. Không ngờ anh quan tâm tới nó nhiều như vậy? Tính cách anh, Ngọc Nhi cũng coi như là có chút hiểu biết, việc này, nếu anh không điều tra chắc cô bé làm con kiến luôn.
Nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nghĩ ra, khẽ mỉm cười. Hoàng Thế Hiển, thực ra chỉ có em mới đủ tư chất để đấu cùng anh thôi, anh nên thuộc về em mới phải!!!
Mọi thủ tục cậu đều lo, cô chỉ cần an dưỡng, việc di chuyển cũng là cậu mang. Bác sĩ bảo Nhi thiếu nước, cách tốt nhất là truyền, ai đó bặm môi khổ sở tỏ vẻ không thích khiến người kia cười ngọt…có những thứ chẳng bao giờ thay đổi được, lớn rồi vẫn trẻ con như vậy, mà chẳng sao cả, cậu thấy rất rất đáng yêu.
-“Nhi này!”
-“Dạ?”
-“Từ ngày về nước tao quên không nói cho mày biết một chuyện?”
-“Chuyện gì ạ?”
-“Mày càng lớn càng xinh, xinh chết người luôn ấy!”
Uầy, thì cũng được nhiều người khen xinh, nhưng được cậu khen hình như có khác khác thì phải, má đỏ hây hây, người sướng lâng lâng. Quên béng mất bác sĩ đã cắm được kim truyền nước vào từ bao giờ, lúc phát hiện ra thì méo cả mặt, nước mắt lưng tròng.
-“Thương…thương…thương