
-“Là em ấy tự nguyện!”
-“Tự nguyện cái gì mà tự nguyện, người ta lấy cớ ở bên ông đấy. Ông thì được cái gì chứ? Chẳng qua là đẹp trai, cao ráo, với nhà giảu thôi chứ gì?”
-“…”
-“Đúng là bất công mà, tôi tốt tính thế này, bản mặt cũng có thua kém ông mấy đâu, sao gái nó không bu nhỉ?”
-“…”
-“Ông tốt số thật!”
-“…”
-“Ông đi đâu đấy?”
-“…”
-“Về hả? Ơ cái thằng này, không nói gì cứ đi thế?”
-“…”
-“Ê, tiền không nhiều thế này đâu? Không cần trả lại hả?”
-“…”
…..
…..
Nhi nghĩ thông suốt chuyện của anh Sên, cô chỉ muốn làm em gái anh thôi, ở bên anh, tim cô không thổn thức gì hết. Nghĩ xong, lại tới chuyện của cậu, chẳng mong chờ gì, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, cô muốn tặng quà cho cậu!
Hồi đó, chỉ nghĩ đơn giản, không làm người yêu nữa, thì vẫn chủ tớ như thường, vẫn được ở đằng sau chăm sóc cậu, làm người hầu tốt, ai ngờ, hậu quả nghiêm trọng khủng khiếp tới vậy?
Đến giờ cậu còn ghét cô thế, làm sao mà dám đưa trực tiếp đây? Cậu ném vào thùng rác cũng nên. Nghĩ tới nghĩ lui, lại không thấy xe cậu dưới nhà, liền mò mẫm lên nhà trên. Kệ, cô cứ để trong tủ quần áo, cậu nhiều đồ thế, chắc chẳng biết được đâu.
Sự thể được tiến hành rất thuận lợi. Chỉ trừ việc, ai đó mải mê ngắm áo quần của ai đó quá, quên cả thời gian, lúc ngẩng đầu lên đã thấy chủ nhân của căn phòng đứng dựa ở cửa.
Cậu về từ lúc nào thế? Dọa cô sợ chết luôn rồi!
-“Em…em…lên…sắp xếp lại áo quần cho cậu!”
Toi rồi, toi rồi, cậu đang tiến lại gần rồi, cố chạy, tiếc rằng không thoát, đã bị cậu đẩy vào tường, một tay đè chặt vai cô, lạnh lùng hỏi.
-“Ai mượn?”
-“Không…không ai mượn cả…em…em thích làm thôi…em về phòng ạ…”
-“…”
-“Cậu, cậu bỏ tay cho em về phòng ạ!”
Cậu không những không bỏ, lại còn giữ chặt hơn nữa chứ. Rồi cậu ghé sát tai cô, thì thầm.
-“Sen, tao mệt, thực sự mệt rồi!”
Cái tên đã lâu chẳng ai gọi, giờ nghe sao thân thương đến thế, làm trái tim cô mềm nhũn, đến nói năng cũng lắp bắp.
-“Thế…cậu…nghỉ ngơi đi ạ!”
-“TAO NÓI LÀ TAO MỆT!”
Biết làm sao đây?
-“…”
-“Mày là con hầu mà chủ mệt mày cũng không biết làm gì hả?”
-“Em, em có thể pha nước ấm cho cậu tắm, nếu cậu muốn!”
-“Còn gì nữa?”
-“Em có thể nấu ăn cho cậu.”
-“Còn gì nữa?”
-“Em có thể matxa cho cậu.”
-“Còn gì nữa?”
-“Em…em…”
-“Cái tao cần không phải là những thứ vớ vẩn đó, pha nước ấm, mày muốn tao cũng có thể pha cho mày, nấu ăn, tao cũng có thể nấu cho mày, matxa, tao cũng có thể làm!”
-“Vậy cậu…cần gì?”
Ánh mắt cậu, ai oán nhìn ánh mắt to tròn long lanh của cô, lực bất tòng tâm, rời về giường mình, để lại lời nói nhỏ.
-“Mày về phòng đi!”
Nước mắt tự nhiên rơi, cô tiến lại gần, tháo giầy giúp cậu rồi lặng lẽ về phòng.
…..
Một tuần sau.
-“Phó Tổng, lần này là dự án hải sản ở Vũng Tàu, chủ tịch muốn anh đích thân đi ký hợp đồng!”
-“Được rồi, chuẩn bị hết chưa?”
-“Rồi ạ!”
Hoàng Thế Hiển đọc qua tài liệu, lúc ra xe, lại thấy người không nên thấy.
-“Sao cô ta ở đây?”
-“Anh biết rồi đấy ạ, cô ấy là đại diện hình ảnh của công ty, việc làm ăn nào lớn lớn đều có cô ấy đi cùng, cô ấy cực kì có năng khiếu thuyết phục người khác, tỷ lệ ký được hợp đồng là 99.99%.”
Thấy Phó Tổng hơi cau mày, trợ lý sợ sệt, hỏi lại.
-“Nhưng nếu anh thấy không vừa ý, thì em có thể bảo cô ấy ở lại!”
-“Không cần!”
…..
Nhiều năm rồi mới ngồi cùng cậu trên một xe như này, cảm giác sao lạ thế. Ngày xưa thỏa thích dựa người cậu, thỏa thích nói đủ thứ chuyện. Còn bây giờ, không khí tĩnh lặng vô cùng, cậu ở gần, thấy sao xa quá?
Lần này đi bàn chuyện, Uyển Nhi cảm giác chắc chắn kí được. Ông chủ ở Vũng Tàu thấy có vẻ tốt tốt. Chẳng hiểu sao, ông ấy và cậu ra ngoài nói chuyện một tý mà vào thái độ cậu đã quay ngoắt, nhất định không chịu hợp tác, làm cô thất vọng chết mất, cũng lo cho cậu nữa, lần này ba cử đích thân cậu đi mà!
Nhi đòi vào nói chuyện lại nhưng không được, đã bị Hiển tống ra xe về khách sạn.
-“Sao vậy cậu? Cậu không tiếc ạ?”
-“…”
-“Cậu?”
-“…”
……
Ba mươi phút trước.
-“Này, tôi rất thích công ty các anh, chỉ là có chút trao đổi, cho tôi xin số điện thoại cô gái đi cùng anh được không? Con bé đó đáng yêu quá, tôi muốn cho nó và con trai xem mặt nhau một lần!”
Vị lãnh đạo trẻ tuổi của CL nhìn người đàn ông đối diện như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống.
-“Chỉ là xem mặt thôi mà, hai đứa mà thành về sau hai bên chúng ta càng dễ làm ăn!”
Lần này thì Phó Tổng CL đi thẳng!
……
Họ về tới khách sạn cũng muộn muộn. Càng khổ hơn, chỉ còn mỗi một phòng, thấy họ bảo có khách VIP đặt hết tất cả các phòng rồi.
-“Hay cậu cứ ở đây, em đi tìm khách sạn khác!”
-“Chị ơi quanh đây hôm nay không còn một nơi nào trống cả đâu ạ!”
-“Thế anh ngủ ở đâu?”
Trợ lý nhanh nhảu.
-“Em có người quen, em đi trước đây ạ!”
Giờ lại còn mỗi cô và cậu.
-“Lên phòng đã, tính sau!”
Lên tới phòng, có mỗi một cái giường, thấy cô cứ chần chừ mãi, cậu đành bảo.
-“Đó, cho mày!”
-“Cậu ngủ đâu vậy?”
-“Hành lang!”
Đơ ra một lúc, mới giật mình nhớ ra, nếu phải ngủ hành lang, thì để con hầu như cô ngủ chứ? Cậu ngủ sao được? Thế là đi tìm cậu!
Tìm mãi chẳng thấy, nghĩ cậu đi chơi loanh